Kiếp trước Tống Gia Ninh trở thành ái thϊếp cho Quách Kiêu bảy năm, thế
nhưng bảy năm này, nàng từ đầu đến cuối đều ở tại điền trang ngoại ô,
Quách Kiêu không có giải thích nguyên nhân, nàng cũng không tới hỏi, tóm lại, đám quan lại kinh thành quyền quý kia, ngoại trừ Quách Kiêu, nàng
trước khi chết, chỉ qua loa đối mặt một lần cùng Đoan Tuệ công chúa, Tân Đế.
Mà nam nhân áo đen cùng thuyền...
Tống Gia Ninh không khỏi liên tưởng đến trên người thân nhất của Quách
Kiêu, bởi vì hai người thật sự quá giống, như nàng và mẫu thân, người
ngoài vừa nhìn cũng biết là hai mẹ con. Tính tính toán toán tuổi, Quách
Kiêu năm nay 16, Tống Gia Ninh không rõ ràng lắm tuổi cụ thể của Vệ Quốc Công, nhưng nghĩ đến có lẽ cũng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Len lén, Tống Gia Ninh lần nữa chăm chú nhìn nam nhân áo đen.
Cảnh xuân tươi đẹp, người chèo thuyền cuốn màn trúc mui thuyền màu đen
lên, nam nhân áo đen ngồi gần cửa sổ, đang ngắm phong cảnh xa xa ngoài
cửa sổ. Gió hồ mát mẻ, trước mặt thổi tới, bên mặt nam nhân lạnh lùng
góc cạnh rõ ràng, yết hầu rõ ràng chính giữa cái cổ thon dài, bên cạnh
yết hầu, có một đường vết thương dài nhỏ đã lâu năm, không nhìn kỹ có lẽ không nhận ra được.
Tống Gia Ninh trái tim bịch bịch nhảy loạn, với số tuổi này, vết thương này, Vệ Quốc Công là võ tướng, thật chẳng lẽ chính là?
Nhưng đường đường Vệ Quốc Công, không lưu lại kinh thành, sao lại tới Giang Nam?
Tống Gia Ninh vắt hết óc nhớ lại kiếp trước, đáng tiếc trước khi nàng gả cho Lương Thiệu chỉ là nữ nhân nội trạch bình thường, đối với chuyện
trong quan trường không có hứng thú cũng không có cách nào biết được,
đợi nàng vào kinh thành, lại cả ngày ở tại điền trang tĩnh mịch, nha
hoàn ma ma bên cạnh đều được Quách Kiêu nhắc nhở, chỉ cùng nàng đùa
nghịch giải buồn, chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
Có lẽ, Vệ Quốc Công đã từng làm công vụ ở Giang Nam?
Tống Gia Ninh xuất thần, quên mất thu hồi ánh mắt, bên kia Quách Bá Ngôn kinh nghiệm sa trường, ngũ giác nhạy cảm, phát hiện có người nhìn ông,
ông im lặng chếch ánh mắt, trước hết là nhìn nữ nhân đội mũ che mặt đối
diện, xác định nhìn trộm không phải đến từ phía dưới mũ che mặt, ông mới chú ý tới nữ đồng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh nữ nhân.
Nữ oa tám, chín tuổi, mặc bối tử màu hồng đào, hai má trắng hồng, một
đôi trắng đen rõ ràng mắt hạnh ngập nước xinh đẹp. Quách Bá Ngôn có một
nữ nhi hai cháu gái, trong ký ức của ông, ba vị cô nương từ nhỏ đến lớn
đều rất gầy, gầy đến hết sức nhỏ ưu nhã, bọn nhỏ thích, nhưng Quách Bá
Ngôn cảm thấy không ổn, ông hi vọng nữ nhi của mình ăn béo một chút, mập ông mới an tâm, bằng không thì luôn lo lắng bọn nhỏ ăn không đủ no.
Tựa như nữ oa này, khuôn mặt thịt núc ních, cũng không phải đặc biệt béo, nhưng nhìn khiến cho người giải sầu.
Lúc mới vừa lên thuyền Quách Bá Ngôn liền chú ý tới nữ oa nhìn lén ông,
tiểu hài tử hiếu kỳ người lạ, ông không để ý, hiện tại nha đầu kia lại
đang nhìn ông, nhìn đến nhập thần như vậy, khờ khờ ngây ngốc, Quách Bá
Ngôn không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vì sao nhìn ta?”
Trong thuyền vẫn luôn rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hồ nước dập dờn, ông
bỗng nhiên mở miệng, thanh âm uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng lập
tức đánh thức Tống Gia Ninh. Vì sao nhìn ông ấy, nàng đương nhiên không
thể nói thật, nhưng nhất thời nửa khắc, Tống Gia Ninh cũng không tìm
được lý do phù hợp, trong lòng lại kính sợ vị nam nhân Vệ Quốc Công hư
hư thực thực kia, xuất phát từ bản năng, Tống Gia Ninh rụt bả vai trốn
sau lưng mẫu thân.
Lâm thị cũng có chút sợ nam nhân áo đen, cho nên nữ nhi sợ bà cũng có
thể lý giải được, vừa tận lực che chắn cho nữ nhi, vừa thấp giọng bồi
tội: “Tiểu nữ bướng bỉnh, chỗ nào bất kính kính xin quan nhân rộng lòng
tha thứ.”
Nữ nhân có dung mạo xinh đẹp thì giọng nói chưa hẳn êm tai, nhưng giọng
nói Lâm thị thanh nhuận mềm mại, bỗng nhiên từ trong thuyền nhỏ giữa hồ
truyền ra bốn phía thoáng đoãng, tựa như tiếng hoàng oanh khẽ hót trong
cảnh xuân Giang Nam tú lệ, uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo nói không nên
lời, vừa đúng lúc thuyền ô bồng đi đến giữa hồ, gió càng lớn hơn, thổi
trúng mũ sa trước mặt Lâm thị làm chếch lên một góc, lộ ra chiếc cằm
thon trắng nõn của nữ nhân, như cánh hoa mẫu đơn lộ ra vẻ quyến rũ đệ
nhất mê người.
Quách Bá Ngôn cổ họng nhấp nhô, thật ra chỉ nhìn một cách đơn thuần dung mạo của nữ oa bên cạnh phu nhân, ông liền biết, nữ nhân này hẳn là
tuyệt sắc.
Khẽ vuốt càm, Quách Bá Ngôn tiếp tục ngắm cảnh.
Lâm thị lo lắng con gái lại nhìn loạn, nắm tay Tống Gia Ninh đứng lên: “Chúng ta đi ra bên ngoài xem cá.”
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai mẹ con cùng một chỗ đi ra ngoài, Tống Gia Ninh còn nhỏ, chưa hiển lộ được tư thái, Lâm thị đi theo chiều gió, làn váy phiên bay, eo nhỏ
không đầy nắm tay nhắn lộ ra không thể nghi ngờ, nhỏ nhắn tinh tế như
vậy, khiến người nhịn không được lo lắng sau một khắc nàng cũng sẽ bị
gió thổi vào trong hồ. Trong thuyền hai nam nhân đều bị thân ảnh uyển
chuyển của nàng hấp dẫn, nhất là Quách Bá Ngôn, ngực giống như có một
ngọn lửa đang bùng lên.
Tạm thời tranh thủ được nửa ngày rảnh rỗi, ông tuần phủ thêm nửa năm nữa liền phải hồi kinh, hôm nay đột nhiên hứng thú ra ngoài đi một chút,
không ngờ vô tình gặp được giai nhân. Sinh ra ở nhà quyền quý, Quách Bá
Ngôn thưở thiếu niên gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chỉ bằng một vòng
tiêm ảnh, một tiếng “Quan nhân” liền làm trái tim ông ngứa khó nhịn, phu nhân này vẫn là thứ nhất.
Đáng tiếc, nàng đã là người đã có chồng.
Quách Bá Ngôn động tâm, cũng sẽ không nhúng chàm vợ người khác.
Thuyền cập bờ, Lâm thị vịn vai nữ nhi đứng ở đuôi thuyền, đợi chủ tớ
Quách Bá Ngôn lên bờ, hai mẹ con mới không nhanh không chậm xuống
thuyền. Trước khi đi, Thu Nguyệt thấp giọng lý luận với người chèo
thuyền, người chèo thuyền xoay người cười làm lành: “Bà cô của tôi ơi,
hai vị kia vừa nhìn cũng không phải là người bình thường, tiểu nhân nào
nghĩ dám lên tiếng a?”
Thu Nguyệt khẽ nói: “Vậy ngươi thối tiền lại đi.”
Người chèo thuyền luyến tiếc, cầu khẩn nhìn về phía Lâm thị.
Lâm thị cười cười, gọi Thu Nguyệt một tiếng, phải đi ngay ngắm hoa rồi, cố ý chọn phương hướng ngược nhau với Quách Bá Ngôn.
Các nàng tới sớm, ở trên đảo người vẫn không nhiều, Lâm thị dắt con gái dọc theo chủ đường đi, tận lực không đi nơi vắng vẻ.
”Nương, người xem này, đóa này nửa trắng nửa hồng, thật xinh đẹp.” Tống Gia Ninh tìm kiếm cách dỗ dành mẫu thân đi ra ngoài, chính là hi vọng
mẫu thân nhìn nhiều cảnh đẹp bên ngoài, bớt nghĩ đến phụ thân, cố tình
lên đảo, Tống Gia Ninh liền một lòng tìm kiếm cảnh sắc mới lạ cho mẫu
thân.
”Nương cho An An hái một đóa nhé.” Hoa đào như ráng, Lâm thị quả thật là cảnh đẹp ý vui, sờ sờ đầu ráng, bà tự mình đi hái hoa. Tổng cộng tầm
mười bước đường, Tống Gia Ninh, Thu Nguyệt đứng ở ven đường đợi, Lâm thị dừng lại dưới tàng cây, quay đầu lại nhìn, hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn
tựa như hoa đào của nữ nhi, bà cười cười, ngửa đầu hái hoa.
Cành hoa hơi cao, Lâm thị không thể không nhón chân, nhưng ngay khi bà
cố gắng bẻ gãy cành hoa, ven đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng động, giống như có mãnh hổ nhảy ra! Lâm thị kinh hãi, vừa nghiêng đầu, kinh
sợ nhìn thấy một nam nhân che mặt cầm trong côn bảng dùng thế sét đánh
lôi đình liên tục đập trên đầu Thu Nguyệt và nữ nhi, mắt thấy thân thể
nho nhỏ của nữ nhi ngã xuống, trái tim Lâm thị như nứt ra, lập tức liền
nhào về hướng nữ nhi: “An An...”
Giờ khắc này, bà đã quên mình cũng gặp nguy hiểm, chỉ muốn xác nhận an nguy của nữ nhi.
Nam nhân che mặt ném trường côn nhào về phía trước, một tay ôm lấy eo
nhỏ nhắn của Lâm thị, một tay che miệng Lâm thị, vô cùng lo lắng đi sâu
vào trong rừng đào. Lâm thị dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng một phu
nhân trẻ tuổi như bà quanh năm nhốt mình trong nhà, bẻ gãy cành hoa cũng phải cố sức, làm sao có thể gỡ ra được hai tay của nam nhân kia, cho dù là tay đánh hay là chân đá, đều không hữu dụng.
Nam nhân che mặt chính là Hồ Tráng được thân tỷ tỷ báo tin theo đuôi
tới, hắn ta nhớ thương Lâm thị hơn ba năm rồi, hôm nay rốt cuộc chờ được cơ hội, Hồ Tráng nhẫn nhịn du͙© vọиɠ ba năm. Lửa nhất thời nóng tới đỉnh điểm, cháy sạch khiến hắn chỉ muốn Lâm thị trước, cái gì khác cũng
không quan tâm, kế hoạch có chu đáo chặt chẽ hay không, ven đường bị
hai người Tống Gia Ninh phát hiện sẽ làm sao bây giờ, hắn ta cũng không
quản, chỉ muốn đè Lâm thị xuống đất trước thống khoái một hồi!
Thời gian cấp bách, đi không bao xa, Hồ Tráng liền bụm miệng Lâm thị đè
bà trên mặt đất, Lâm thị ra sức giãy giụa, nhưng lúc này giãy giụa chỉ
kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Hồ Tráng. Lửa cháy càng mạnh, bàn tay to kéo cổ
áo Lâm thị mãnh mẽ xé ra, nửa bên vai trắng như tuyết của Lâm thị liền
lộ ra. Lâm thị sợ tới mức quên phản ứng, Hồ Tráng nhìn chằm chằm vào cái yếm màu tím nhạt bên trong quần áo của bà đôi mắt cũng thèm đỏ lên!
Mũ che mặt của Lâm thị sớm đã rơi ở nửa đường, nhìn ra du͙© vọиɠ như loài cầm thú trong mắt nam nhân, sắc mặt bà trắng bệch, vừa lắc đầu giãy
giụa vừa khóc, trong lúc hỗn loạn ngoài ý muốn kéo xuống cái khăn đen
trên mặt Hồ Tráng. Hồ Tráng thường đi Tống gia, Lâm thị tự nhiên nhận ra hắn, trong sự sợ hãi lập tức dâng lên phẫn nộ, giãy giụa cũng càng dùng sức, trong miệng ô ô kêu lên tiếng.
”Tẩu tử tốt, tẩu cho ta đi, Tống đại ca đã chết ba năm rồi, tẩu thật sự
không muốn?” Hồ Tráng một tay bụm miệng Lâm thị, một tay sốt ruột khó
nén tháo dây lưng, thân thể rắn chắc gắt gao đè áp Lâm thị không cách
nào nhúc nhích, nói xong định hôn cổ Lâm thị. Lâm thị dốc sức liều mạng
trốn tránh, không ngờ vừa nghiêng đầu, lại thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh cao lớn, nhanh như chớp hướng đến bên này!
Lâm thị tiếng khóc lớn hơn.
Hồ Tráng quần cũng cởi một nửa, vừa muốn kéo Lâm thị, trên lưng bỗng
nhiên truyền đến một lực đạo cực lớn, hắn ta kinh hãi nhìn ra phía sau,
Quách Bá Ngôn một quyền đánh vào trên mặt hắn, nam nhân đã từng suất
lĩnh thiên quân vạn mã rong ruổi sa trường, một quyền dùng toàn lực đánh ra thậm chí mang theo tiếng hổ gầm, đánh cho Hồ Tráng ngất đi tại chỗ, bị Quách Bá Ngôn tiện tay bỏ qua một bên.
Giải quyết xong tên khốn này Quách Bá Ngôn cúi đầu xuống.
Bối tử trên người Lâm thị đã nát vụn, hai vai mỏng manh trắng như tuyết
đều lộ ở bên ngoài, như hai đóa ngọc lan trong bãi cỏ xanh. Bà ôm ngực
vùi đầu co thành một đoàn, mái tóc đen lộn xộn che khuất gương mặt, chỉ
có tiếng khóc sợ hãi ô ô tuyệt vọng nghĩ truyền ra, vừa khóc vừa kéo
quần áo rách che khuất bả vai.
Một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, sẽ khiến người khác muốn bảo vệ nàng, lại vừa dễ dàng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của nam nhân nhất.
Quách Bá Ngôn im lặng không động, ánh mắt tĩnh mịch dao động từng tấc
một trên người Lâm thị, dưới mái tóc lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt, mỹ
nhân phí công che chắn bờ vai, cả người như búp sen cuộn tròn, cùng với
tiếng khóc bi thiết bất lực, như đang khiêu chiến lý trí của ông. Ông
nghe thấy được, chồng của bà đã chết ba năm, bà là một quả phụ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là người hầu Ngụy Tiến của ông,
Quách Bá Ngôn nhanh chóng cởi trường bào, cúi người trùm lên người Lâm
thị.
Động tác này, nói rõ ông không có sắc tâm, ít nhất hiện tại đang không có.
Lâm thị thấy một chút hy vọng, nhắm mắt lại nghẹn ngào nói tạ ơn: “Ân cứu mạng của quan nhân, ta nhất định hậu tạ...”
”Tạ ơn như thế nào?” Quách Bá Ngôn đỡ bà ngồi dậy, ông thì ngồi xổm
trước mặt bà, tròng mắt màu đen sắc bén nhìn vào mắt bà, hai tay nắm
chặt vai bà.
Lòng bàn tay nam nhân nóng như lửa, xuyên qua quần áo rõ ràng truyền
tới, lại bị nam nhân nhìn trắng trợn như thế, Lâm thị trong lòng ả
kinh. Ánh mắt liếc qua thấy thuộc hạ của nam nhân một tay ôm nữ nhi một
tay ôm Thu Nguyệt đã đi tới, Lâm thị cấp bách, khóc cầu ân nhân: “Nhà ta có sản nghiệp, chỉ cần ân nhân mở miệng, ta toàn bộ dâng hết cho ngài,
van ngài để cho ta trước nhìn nữ nhi của ta một chút...”
Quách Bá Ngôn cũng không buông tay, chỉ nhìn thoáng qua Ngụy Tiến.
Ngụy Tiến buông một lớn một nhỏ ra, thấp giọng bẩm báo nói: “Bị đánh bất tỉnh, sẽ không có trở ngại.”
Lâm thị hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, vì
nghĩ lại mà sợ, cũng vì ng phía trước chưa biết thế nàp, lo sợ không
thôi, chợt nghe ân nhân nói: “Thu thập người kia, không thể lưu lại bất
kỳ dấu vết nào.”
Nhịp tim Lâm thị đình trệ, chỉnh đốn là có ý gì, ông ta muốn thu thập cái gì?
Bà lén nhìn trộm, chỉ thấy Ngụy Tiến hai ba bước đi đến bên cạnh Hồ
Tráng, bàn tay to xách Hồ Tráng lên, lặng lẽ đi vào chỗ khuất sâu trên
hòn đảo.
Lâm thị cả người run rẩy, bà không quan tâm sinh tử của Hồ Tráng, nhưng, người này có thể xem nhân mạng như rơm rác, hẳn là loại hung tàn tàn
nhẫn...
”Đang suy nghĩ gì thế?” thu hết tất cả biểu cảm bà vào mắt, Quách Bá
Ngôn thấp giọng hỏi, câu nói trầm thấp mang theo ba phần sung sướиɠ.
Lâm thị không có nghe được gì, bà chỉ sợ hãi, tay của người đàn ông này
vẫn còn đang nắm bả vai bà, tâm tư không cần nói cũng biết, mà ông ta ở
trước mặt bà biểu hiện hung ác, thật không phải là một loại khác uy hϊếp sao?
Bách chuyển thiên hồi, Lâm thị rủ mắt xuống, run rẩy nói: “Ta có năm trăm lượng gia sản, muốn hiến toàn bộ cho ân nhân.”
Quách Bá Ngôn nở nụ cười, cười đến khó hiểu, thân thể dựa sát vào, ông
nâng cái cằm lên tinh xảo khéo léo của bà lên. Bà kháng cự, Quách Bá
Ngôn dùng sức chế trụ, nhìn chằm chằm vào hai mắt đẫm lệ hoang mang của
bà nói: “Bản Quốc Công không thiếu tiền, chỉ thiếu một phòng tiểu
thϊếp.”
Lâm thị nghe vậy, như rơi xuống vực sâu.