Chương 36

Hoán Nguyệt Cư, Lâm thị mặc quần áo nằm ở

trên

giường, màn lụa chưa buông, nàng cũng chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thu Nguyệt vào được hai lần,

một

lần

nói

Quốc Công gia về phủ rồi,

đi

Sướиɠ Tâm Viện,

một

lần

nói

Quốc Công gia quay về Lâm Vân Đường rồi. Trái tim bình tĩnh của Lâm thị tạo nên

một

vòng sóng gợn, Thái phu nhân gọi Quách Bá Ngôn

đi

qua, hai mẹ con có phải nhắc tới nàng hay

không? Nếu

không, sáng mai

đi

giải thích với Thái phu nhân

một

chút?

Mơ hồ bất an, ngay khi Lâm thị dự đoán Thu Nguyệt muốn vào lần thứ ba,

nói

cho nàng biết Tiền viện thổi đèn rồi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến

một

tiếng quát to: "Người đâu!"

Là thanh

âm

của Quách Bá Ngôn!

âm

thanh như sấm nổ ở bên tai, trong lòng Lâm thị đập mạnh, đỡ bụng ngồi dậy, gian ngoài Thu Nguyệt lập tức chạy vào chiếu cố nàng, Thái Vi

thìlặng lẽ

đi

Tiền viện hỏi thăm,

đi

được

một

nửa đυ.ng phải tùy tùng của Quách Bá Ngôn Ngụy Tiến, chỉ gọi nàng

đi

mời phu nhân, sau đó liền

đi

trở về. Thái Vi

không

dám trì hoãn, vội vàng trở về bẩm báo, Lâm thị nghe vậy, do Thu Nguyệt vịn cánh tay tay, bước

nhỏ

đi

qua.

Vây quanh Tiền viện, đèn l*иg treo cao dưới mái hiên,



ràng mà soi sáng tình hình trong nội viện, hai gã sai vặt

đang

áp giải Hạnh Vũ

đi

ra ngoài, vạt áo, làn váy Hạnh Vũ ướt

một

mảng lớn, sắc mặt trắng bệch, quay đầu hướng vào trong nhà chính khóc cầu: "Quốc Công gia, nô tài

không

dám nữa, van ngài nể tình nô tài hầu hạ người nhiều năm, tha cho nô tài!"

Bên trong

không

trả lời.

Hạnh Vũ còn muốn cầu xin tha thứ, Ngụy Tiến thấy phu nhân

đã

tới, nháy mắt hai gã sai vặt, gã sai vặt liền che miệng Hạnh Vũ, mang theo Hạnh Vũkhông

có bất kỳ năng lực chống cự nào rời

đi. Ngụy Tiến đứng ở trước cửa nhà chính, xoay người lại, cung kính giải thích với Lâm thị: "Hạnh Vũ dĩ hạ phạm thượng, hòng câu dẫn Quốc Công gia, Quốc Công gia giận dữ, gọi tiểu nhân trói Hạnh Vũ sáng mai bán

đi, tiểu nhân hành

sự

bất lực kinh động đến phu nhân, kính xin phu nhân thứ tội."

Quốc Công gia

không

có bảo

hắn

nói

như vậy, nhưng Ngụy Tiến hiểu rất



chủ tử nhà mình, muốn

thật

sự

chỉ xử trí Hạnh Vũ, cần gì rống cuống họng như vậy?

nói



là muốn phu nhân nghe thấy, muốn cho phu nhân biết



lòng của

hắn. Ngụy Tiến liền tự chủ trương

đi

mật báo, dẫn phu nhân

điqua, sau đó tự đáy lòng hi vọng phu nhân nhanh chóng dỗ dành được Quốc Công gia, nếu

không

cứ tiếp tục lạnh lùng như vậy, chịu tội chính là hạ nhân bọn họ thôi.

Lâm thị kinh ngạc nhìn nhìn Ngụy Tiến, vẫn còn

không

kịp phản ứng.

Hạnh Vũ bị phạt, là vì ý đồ muốn bò lên giường Quách Bá Ngôn?

Nàng quay đầu, hai gã sai vặt này lui quá nhanh,

đã

không

thấy bóng dáng, trong nội viện yên tĩnh giống như cái gì cũng

không

có phát sinh qua, dáng vẻ chật vật của Hạnh Vũ đung đưa trước mắt Lâm thị, quần áo ẩm ướt, tư thái lung linh của nữ nhân, mặt mũi tràn đầy nước mắt, tuyệt vọng sợ hãi ngược lại càng làm cho người ta thương tiếc.

Nha hoàn có thể hầu hạ bên cạnh chủ tử, dáng vẻ tuyệt

sẽ

không

chênh lệch, thả vào nhà dân chúng bình thường cũng trở thành mỹ nhân gần xa, nhưng Quách Bá Ngôn,

một

Quốc Công gia theo lý thuyết

đang

cần nữ nhân giải trừ du͙© vọиɠ bị đè nén hơn hai tháng, vậy mà

không

có thuận thế thu đại nha hoàn, ngược lại nặng nề trừng phạt nàng.

Là Hạnh Vũ

không

đủ đẹp? Hay là chủ động của Hạnh Vũ phá hủy quy củ?

Các loại ý niệm

hiện

lên trong đầu, Lâm thị chợt nhớ lại đêm đó, cũng là nàng đề nghị an bài thông phòng cho

hắn, Quách Bá Ngôn mới tức giận, chẳng lẽ

nói, Quách Bá Ngôn

không

muốn thông phòng? Nhưng

hắn



ràng bức thiết như vậy mà,

không

muốn nha hoàn, chẳng lẽ muốn do nàng hầu hạ? Nhớ lại trong

một

tháng đầu tân hôn, Quách Bá Ngôn đối nàng nhiều lần đòi hỏi, Lâm thị bỗng nhiên đau đầu.

Quách Bá Ngôn đây có tính là kén chọn

không? trước kia

đang

ăn nàng, giờ cho

hắn

đồ ăn khác

hắn

liền phát giận?

Nữ nhi khi còn bé

đã

phạm qua loại tật xấu này, ba bốn tuổi, nàng muốn ăn kẹo hoa quế, kẹo hoa quế kẹo

không

có Lâm thị

sẽ

đổi thành cái khác, nữ nhi

sẽ

không

ăn, khóc sướt mướt ăn vạ, lớn lên chút mới hiểu chuyện,

sẽ

không

bởi vì cái ăn mà khóc rống. So sánh với biểu

hiện

mấy ngày nay của Quách Bá Ngôn, Lâm thị buồn cười mà lắc đầu, ra hiệu hai nha hoàn

đang

chờ ở bên ngoài, nàng

một

mình

đi

vào nhà chính.

Quách Bá Ngôn

đang

ngồi

trên

giường gần cửa sổ, nghe ngoài cửa sổ Ngụy Tiến hô to phu nhân, đôi mắt màu đen của

hắn

liền nhìn chằm chằm vào màn cửa, nhưng khi tiếng bước chân

nhẹ

nhàng của nữ nhân càng ngày càng gần,

hắn

ngược lại thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn vách tường treo tranh chữ phía bắc.

Lâm thị vén rèm

đi

vào, trong phòng ngọn đèn mờ nhạt, nam nhân nghiêm mặt, quả thực dọa người. Nếu như là lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm thị tuyệt

không

dám phát ra nửa điểm thanh

âm, nhưng hai người làm phu thê ba tháng, trong bụng của nàng lại có con của

hắn, Lâm thị liền có

một

chút tự tin,

đi

thẳng đến cách Quách Bá Ngôn ba bước mới dừng lại,

nhỏ

giọng

nói: "Quốc Công gia vì sao lại tức giận như thế?"

Quách Bá Ngôn cười lạnh, ghé mắt nhìn nàng: "Nha hoàn bò lên giường, ta

không

nên tức giận? Nàng làm đương gia phu nhân ngược lại rộng lượng, chẳng lẽ họ Tống bị người ta bò lên giường, nàng cũng hỏi như vậy?"

hắn

lại

nói

tới chồng trước, nhưng lúc này Lâm thị hiểu tâm tư nam nhân, cũng

không

có chua xót xúc động như đêm đó, xoay người lại dựa vào bên giường, rũ mắt xuống, bình tâm tĩnh khí

nói: "Tống gia là tiểu hộ nhân gia, trong viện tổng cộng có bốn nha hoàn lứa tuổi phù hợp, cũng đều là thϊếp mang đến,

không

ai dám loạn quy củ..."

"Ý của nàng là, nàng ta bò lên giường, là ta quản quản giáo

không

nghiêm?" Quách Bá Ngôn giọng

nói

càng lạnh hơn, hít thở ồ ồ.

Lâm thị lắc đầu,

nói

tiếp lời của mình: "Thϊếp

không

có an bài thông phòng cho

hắn, là bởi vì

hắn,

hắn

thanh tâm quả dục, cũng

không

quá tham cái kia. Quốc Công gia

không

giống vậy, thϊếp mang hài tử hầu hạ người

không

được, lại

không

đành lòng người vất vả, cho nên mới hỏi người có muốn thông phòng hay

không."

Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào bên mặt điềm tĩnh của nàng, cả buổi

không

nói

chuyện.

Nàng đẹp như vậy, họ Tống làm sao có thể thanh tâm quả dục? Hoặc là ở bên ngoài ăn trộm, hoặc là chính là thân thể

không

được, bằng

không

thìsao sinh xong nữ nhi liền

không

cho nàng mang thai nữa? Nàng

không

cho an bài thông phòng, cũng tuyệt

không

phải họ Tống

không

cần, mà là nàng

không

nỡ đẩy nam nhân trong lòng nàng cho người khác.

hắn

không

ở trong lòng nàng, cho nên nàng mới hiền lành rộng lượng.

"Nếu như

hắn

thèm muốn cái kia, nàng

sẽ

làm sao?" Hô hấp bình tĩnh lại, Quách Bá Ngôn trầm giọng hỏi.

Lâm thị thử tưởng tượng, cười khổ

nói: "Thϊếp phải chiếu cố hài tử,

hắn

muốn cũng

không

được,

hắn

không

mở miệng muốn thông phòng, hẳn là có thể chịu được,

hắn

nếu muốn, thϊếp

sẽ

chọn nha hoàn cam tâm tình nguyện cho

hắn

là được."

Vẻ mặt nàng



đơn, vì họ Tống đau buồn, Quách Bá Ngôn

không

thích, quay đầu

nói: "Ta có

nói

với nàng

sẽ

lấy nha hoàn à?"

Lâm thị lắc đầu: "Chưa, nhưng Quốc Công gia thân phận tôn quý, thϊếp..."

Quách Bá Ngôn lần nữa cắt ngang nàng: "Nếu như gọi ta là Quốc Công gia,

thì

đừng tự tiện thay ta làm chủ, ta nếu muốn,

sẽ

tự giải quyết."

Lâm thị đứng thẳng người, quỳ gối hành lễ với

hắn: "Người yên tâm, sau này thϊếp

sẽ

không

nhắc lại."

Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiền thục của nàng, ngực vẫn có cái gì chắn ngang, ra

không

được xuống

không

xong.

Nhưng nam nhân rất nhanh tìm được biện pháp làm cho mình thoải mái

một

chút: "Bên trong đều là nước, còn

không

thu thập, đêm nay

đi

chỗ nàng."

Lâm thị gật gật đầu.

Quách Bá Ngôn dẫn đầu

đi

trước, bước chân nhanh chóng,

không

đợi Lâm thị, đợi Lâm thị trở lại phòng của mình, chỉ thấy Quách Bá Ngôn

đã

nằm xuống rồi, đưa lưng về phía nàng ngủ ở bên trong giường. Lâm thị có thai, bầu trời tối liền buồn ngủ, lúc này ra hiệu bọn nha hoàn thổi đèn, nàng cởϊ áσ ngoài nằm ở cạnh ngoài, ngẫm lại chuyện tối nay, an tâm mà ngủ.

Ngủ

không

được bao lâu, nam nhân bỗng nhiên quay lại, ôm nàng hôn. Lâm thị yên lặng thừa nhận, chỉ dùng

một

tay ngăn bụng, chống đỡ hô hấp đều nặng nề của hai người, Lâm thị tâm hoảng ý loạn, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, chôn ở bên tai nàng

nói: "hắn

có thể nhịn, Bản Quốc Công cũng có thể nhịn, an tâm sanh con dưỡng cái cho ta, bớt nghĩ ngợi lung tung."

Lâm thị dịu dàng dạ

một

tiếng.

Quách Bá Ngôn bảo nàng trở mình

đi

ngủ, Lâm thị cho rằng đêm nay đến đây là kết thúc rồi,

nhẹ

nhàng thở ra, nhưng vừa mới chuyển người, Quách Bá Ngôn lại lần nữa ôm nàng, sau lưng truyền đến

một

hồi tiếng động sột sột soạt soạt.

hắn

một

tay ôm nàng,

không

có động tác khác, hô hấp nóng rực

một

lần lại

một

lần thổi tới lỗ tai nàng.

Lâm thị sau khi nhận biết

đã

hiểu

hắn

đang

làm cái gì, khuôn mặt nóng bừng.

Ngày hôm sau

trên

bàn cơm tối, Tống Gia Ninh rốt cuộc gặp được kế phụ xa cách bốn ngày, nhịn

không

được len lén quan sát.

"không

nhận ra ta?" Quách Bá Ngôn dừng chiếc đũa lại,

trên

khuôn mặt

không

biểu tình bỗng nhiên thấp thoáng ý cười.

Tống Gia Ninh ngó ngó mẫu thân, nghiêm trang hồi đáp: "Nhận ra, chính là vài ngày

không

thấy, nhớ người thôi."

Tiểu nha đầu rất biết

nói

chuyện, Quách Bá Ngôn có thâm ý khác mà mắt nhìn Lâm thị, sau đó gắp đồ ăn cho nữ nhi: "Tốt rồi, dều bận nên bận đều

đã

xong hết rồi, sau này mỗi ngày đều có thể gặp mặt."

Tống Gia Ninh nhu thuận cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rớt xuống, có lẽ mấy ngày trước mẫu thân và kế phụ quả

thật



đã

xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ hòa hảo rồi, nàng liền

không

cần lo lắng.

Các trưởng bối cầm sắt hài hòa, Tống Gia Ninh tiếp tục

đi

học luyện tiêu, cả ngày hòa nhập với ba tỷ tỷ. Tam huynh đệ Quách Kiêu cũng có bài học, đám huynh muội chỉ có sớm tối gặp nhau ở chỗ Thái phu nhân, Quách Kiêu đối với nàng vẫn lãnh lãnh đạm đạm như xưa, Tống Gia Ninh vui vẻ chịu đựng, ngày nào đó Quách Kiêu nóng hầm hập với nàng, nàng mới phải sợ.

Cuộc sống ở Quốc Công Phủ gió êm sóng lặng, đầu tháng tư, trong cung bỗng nhiên truyền ra

một

đạo chỉ ý, Tuyên Đức Đế muốn chọn phi cho ba Vương gia nhi tử.

Tin tức là Quách Bá Ngôn mang về phủ, Thái phu nhân ngó ngó Đình Phương mười lăm tuổi bên cạnh, Lan Phương mười ba tuổi, có chút sốt ruột: "Tú nữ chọn như thế nào?" Các cháu

gái

mỗi người đều như hoa như ngọc, vô luận dáng vẻ thân phận đều đảm đương nổi vị trí Vương Phi, nhưng Thái phu nhân

không



một

chút ham muốn nào để cháu

gái

gả vào hoàng gia, nữ nhi tiến cung cho Hoàng Thượng làm phi tử bà nát cả tim can, chuyện Vương Phi so với phi tử càng nhiều hơn.

Quách Bá Ngôn cười

nói: "Nữ nhi của quan viên từ Cửu Phẩm đến Lục Phẩm đều nằm trong tuyển chọn."

Thái phu nhân lập tức yên tâm, tuyển tú lần này, căn bản

không

có chuyện của nhà mình.

Đình Phương, Lan Phương thân thể cũng trầm tĩnh lại, Tống Gia Ninh thuần túy nghe náo nhiệt, Vân Phương nghi ngờ

nói: "Thọ vương phủ bên cạnh còn chưa xây xong mà, sao mà cưới Vương Phi được?"

Tam phu nhân cười nữ nhi: "Ngươi đây lại

không

hiểu rồi,

hiện

tại chỉ tuyển tú nữ, chọn hết ở các phủ huyện

sẽ

đưa vào cung dạy dỗ, trước trước sau sau phải nửa năm. Ý chỉ tứ hôn ban ra rồi, cho phép đám Vương Phi sau khi về nhà còn phải học như thế nào làm Vương Phi tốt, sao cũng phải sang năm đại hôn, khi đó Vương Phủ sớm

đã

chuẩn bị đầy đủ hết rồi."

Vân Phương bừng tỉnh đại ngộ.

một

bên Tống Gia Ninh

đi

theo gật gật đầu, dáng vẻ như mọi việc

không

liên quan đến mình.

Quách Kiêu đứng ở đối diện, nhìn ra kế muội đối với Thọ vương phi vô ý, đột nhiên cảm thấy nha đầu kia thuận mắt

một

chút.

Trong nội cung.

Sở Vương trực tiếp tìm đến trước mặt Tuyên Đức Đế, chỉ đích danh muốn Phùng Tranh là Vương Phi. Tuyên Đức Đế lúc ấy

không

đồng ý, phái người

đi

thăm dò gia thế phẩm hạnh Phùng Tranh, xác định

không

có vấn đề, liền đáp ứng nhi tử. Sở Vương vui mừng nhướng mày, Tuyên Đức Đế buồn cười, chợt nghĩ tới

một

chuyện, nhắc nhở: "Lão Tam với ngươi thân thiết, ngươi

đi

hỏi

một

chút

hắn

thích nữ nhân như thế nào, trở về

nói

cho trẫm."

Lão Tam có miệng tật, Tuyên Đức Đế cho

hắn

không

được cái gì, thầm nghĩ cho Tứ nhi tử

một

Vương Phi hợp ý

hắn, phu thê hòa hòa thuận thuận mà sống cả đời.

Hiếm khi phụ hoàng còn biết quan tâm đệ đệ, Sở Vương hưng trí bừng bừng

đi

Cảnh Bình Cung.

Triệu Hằng cái gì cũng

không

nói, Sở Vương khô hết miệng lưỡi,

không

ngại tự tay mài mực cầu đệ đệ viết xuống, cũng

không

thể từ trong miệng đệ đệ nạy ra nửa câu

hắn

yêu

thích nữ nhân, tức giận đến mức Sở Vương phẩy tay áo bỏ

đi, nửa đường hối hận trở về

một

chuyến, vẫn như cũ

khôngcông mà rút lui.

Sau khi Tuyên Đức Đế biết được, hơi mím môi, nếu như nhi tử

không

lĩnh tình, ông dứt khoát mặc kệ, chuyện chọn phi toàn bộ giao cho Lý hoàng hậu, Ngô quý phi. Tháng tư các nơi tuyển chọn tú nữ, tháng năm các tú nữ tiến cung, Lý hoàng hậu, Ngô quý phi tận tâm quan sát ba tháng, lấy ra mười hai vị nữ nhân mỹ mạo đoan trang, vẽ thành bức họa đệ trình đến trước mặt Tuyên Đức Đế.

Phùng Tranh là Sở Vương phi dự định, Ngô quý phi cũng vì duệ Vương chọn lựa

một

vị mỹ nhân, chỉ còn Thọ vương phi...

Tuyên Đức Đế phái người

đi

tuyên Thọ vương.

một

khắc sau, Triệu Hằng đứng ở trước ngự án, Tuyên Đức Đế đưa mười bức tranh vẽ chân dung cho

hắn,

nói: "Vương Phi của ngươi, tự mình chọn

một

đi."

Tác giả có lời muốn

nói: Gia Ninh: Hoàng Thượng tương lai muốn cưới vợ rồi, ăn dưa xem náo nhiệt.