Chương 24

Lâm Vân Đường, Quách Bá Ngôn ra cửa, Lâm thị ở tiền thính chiêu đãi khách nhân.

Đám tiểu nha hoàn bưng nước trà, trà bánh nối đuôi nhau

đi

vào,

một

phần đặt ở chính giữa Lâm thị, Đàm cữu mẫu,

một

phần đặt ở

trên

bàn trà bên cạnh biểu công tử Đàm Văn Lễ, biểu



nương Đàm Hương Ngọc. Trong quá trình dâng trà, trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Lâm thị

trên

mặt cười yếu ớt, yên tĩnh xinh đẹp dịu dàng, mà ba mẹ con Đàm gia, cũng

đang

đánh giá nàng.

Đàm cữu mẫu lớn hơn Lâm thị mấy tuổi, là

một

quả phụ, nàng may mắn hơn Lâm thị, cha chồng, trượng phu tuy rằng cũng rời

đi, tốt xấu gì cũng lưu lại cho con của nàng

một

tước vị Vĩnh An bá, cho dù tước vị này là từ Quốc Công gia thời Cao Tổ Hoàng Đế từng bậc từng bậc hạ xuống đến bá gia, nếu như nhi tử

không

thể kiến công lập nghiệp thăng tước, như vậy sau khi nhi tử mất

đi, tước vị Đàm gia cũng

sẽ

không

còn. Nhưng bất kể thế nào

đi

nữa, Đàm gia có tước vị, còn có quan hệ thông gia với Vệ Quốc Công phủ này, Đàm cữu mẫu cũng

không

đến mức luân lạc tới mức như Lâm thị,



nhi quả mẫu bị người khi dễ.

Nhưng Đàm cữu mẫu cũng có chỗ

không

bằng Lâm thị. Lâm thị có của hồi môn phong phú, ăn mặc

không

lo, bởi vậy trước khi tái giá mỗi ngày có thể an tâm thương nhớ trượng phu, làm oán phụ hậu trạch thanh nhàn



tịch. Nhưng Đàm gia

không

giống vậy,

đã

Lão Thái Công qua đời xuất thân nhà nghèo khổ, dựa vào

một

thân nỗ lực

trên

chiến trường nhiều lần lập chiến công, Cao Tổ khai quốc, thưởng tước vị cho Đàm gia, thanh danh

đã

có, của cải vẫn là hơi ít. Hai cha con Lão Thái Công cũng

không

kinh doanh, so với Vệ Quốc Công phủ danh môn thế gia bậc này, Đàm gia trôi qua có thể

nóinghèo khó. Lúc Đàm gia cữu phụ phát tang, vẫn là dựa vào Quách Bá Ngôn tiếp tế, mới nở mày nở mặt chôn cất

một

hồi, mấy năm nay Quách Bá Ngôn đối với Đàm gia phai nhạt, Quách Kiêu vụиɠ ŧяộʍ cho mợ mấy lần bạc.

Đàm cữu mẫu khổ tâm kinh doanh, cửa hàng điền trang ít ỏi tiền thu cũng dùng ở

trên

người nhi nữ, bản thân nàng

không

dám ăn diện, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể thêm

một

bộ quần áo mới. Hôm nay đến Quốc Công Phủ, nàng mặc chính là bộ bối tử thêu mới làm, năm sau

đi

biệt phủ làm khách cũng toàn bộ nhờ vào bộ đồ này rồi, chính mình sao mà khổ, lúc Lâm thị

đi

ra chiêu đãi, Đàm cữu mẫu đầu tiên nhìn

không

phải khuôn mặt của Lâm thị, mà là quần áo

trên

người Lâm thị. Bối tử màu tím nhạt, thêu hoa mẫu đơn tô tú tinh xảo (một

loại hàng thêu Tô Châu), phía dưới phối váy dài màu tô tú trắng nhạt, theo bước chân của Lâm thị, làn váy giống như hồ nước dập dềnh, đẹp như Thiên Công.

Sau khi nhìn



khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc của Lâm thị, trong lòng Đàm cữu mẫu giống như đổ mấy vạc dấm chua, chua tới mức nước mắt đều muốn trào ra. Nhà mẹ đẻ nàng vốn là

một

gia đình tú tài bình thường, khi cha chồng nghèo túng phụ thân giúp đỡ cho ông, về sau cha chồng lập công phong tước mới báo ân, cưới nàng làm con dâu. Đàm cữu mẫu vừa mừng vừa sợ, chỉ cảm thấy mình phất lên trở thành Phượng Hoàng,

không

ngờ Đàm gia cũng

không

có cảnh tượng thoạt nhìn như bên ngoài.

Đàm cữu mẫu

không

quan tâm, nàng giữ khuôn phép thủ tiết, dụng tâm giáo dục

một

đôi con cái, cuối cùng kiếm được

một

thanh danh hiền thê lương mẫu

thật

là tốt, nhưng Lâm thị này tính là cái gì,

mộtquả phụ

không

có tư sắc con

gái

nhà thương nhân, dựa vào cái gì hai lần gả còn có thể làm Quốc Công phu nhân? Dựa vào cái gì nàng mỗi lần tới Quốc Công Phủ đều phải nhìn sắc mặt người ăn

nói

khép nép sợ đắc tội chỗ chỗ dựa này, Lâm thị có thể dễ dàng ngồi lên vị trí Quốc Công phu nhân, ở bên trong hưởng thụ vinh hoa phú quý của Quách gia, ở bên ngoài hưởng thụ nịnh bợ

yêu

thích và ngưỡng mộ của tất cả các phu nhân phủ quan khác?

Ông trời quá

không

công bằng! Lâm thị quả phụ

không

biết liêm sỉ như vậy, nên nhét vào l*иg heo ngâm xuống nước!

Rủ lông mi,

trên

mặt Đàm cữu mẫu cẩn thận chặt chẽ, nhưng dưới mặt bàn

một

đôi tay nắm chặt, móng tay thậm chí muốn cắm vào lòng bàn tay.

Nàng

không

cam lòng, biểu



nương mười hai tuổi Đàm Hương Ngọc kinh ngạc nhìn nhìn khuôn mặt của Lâm thị, vừa hâm mộ, lại vừa dâng lên

một

chút hy vọng. Lâm thị loại xuất thân này cũng có thể làm Quốc Công phu nhân, nàng

nói

như thế nào cũng là khuê tú bá phủ đoan trang, dung mạo cũng kế thừa ưu điểm của cha mẹ, là mỹ nhân láng giềng tả hữu khen ngợi, nếu như vạch kế hoạch tốt, biểu ca...

Hai mẹ con cũng từ

trên

người Lâm thị nghĩ tới tình cảnh của mình, chỉ có biểu công tử Đàm Văn lễ,

một

lòng

một

dạ đều bị Lâm thị hấp dẫn,

không

nghĩ tới kế mẫu Quách Kiêu lại xinh đẹp như thế, mi thanh mục tú mặt khuôn mặt non nớt bờ môi đỏ tươi, eo thon đầy

một

nắm tay, chỉ liếc

một

cái, liền hút

đi

linh hồn

hắn.

Ba ánh mắt đều nhìn nàng chằm chằm, Lâm thị lạnh nhạt tự nhiên, từ lúc đợi gả mấy ngày này, nàng liền suy nghĩ cẩn thận các loại tình cảnh sau khi mình vào phủ có khả năng gặp phải. Hôm nay bên trong Quốc Công Phủ mọi chuyện coi như thuận lợi, nhưng những quý phụ nhân khác đối đãi nàng như thế nào, mẫu tộc Thế tử gia Quách Kiêu suy nghĩ về nàng như thế nào, nàng đều có tâm lý chuẩn bị.

"Phu nhân mời dùng trà." Lâm thị cười

nói.

Đàm cữu mẫu

không

thích Lâm thị, nghe nàng

nói

chuyện cũng

không

thuận tai, miễn cưỡng nặn ra

một

nụ cười, nâng chung trà lên, mắt nhìn Lâm thị, nàng tùy ý hỏi: "Quốc Công gia

đi

ra ngoài rồi à?"

Lâm thị gật gật đầu: "Hôm nay Hàn tướng quân hồi kinh diện thánh, Quốc Công gia tiến cung."

Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt là hảo hữu chí giao của Quách Bá Ngôn, buổi sáng Quách Bá Ngôn trước khi

đi

ra ngoài

nói

với Lâm thị, đêm nay

hắn

muốn cùng Hàn đạt

không

say

không

về, bảo Lâm thị

không

cần chờ.

Đàm cữu mẫu biết



quan hệ hai nhà Quách, Hàn, trong lòng khẽ động, thở dài: "Nhắc tới Trấn Bắc tướng quân, ta liền nghĩ đến muội tử số khổ của ta, muội muội thích hoa cỏ, có cùng sở thích với Hàn phu nhân, ta

đi

theo các nàng thưởng thức các loại kỳ hoa dị thảo, sau khi muội muội qua đời, Hàn phu nhân bi thống

không

thôi, cũng

không

còn tổ chức hoa tiệc..."

Lâm thị mới đến, lại quản thúc nha hoàn bên cạnh

không

được tự tiện hỏi thăm chuyện của tiền Quốc Công phu nhân,

thật

đúng là

không

biết cái này, nghe vậy lập tức trong lòng nhớ kỹ Hàn phu nhân, nhắc nhở bản thân ngày sau gặp mặt nhất định phải cẩn thận làm việc. Nếu như Hàn phu nhân

thậtxem Đàm thị là tri kỷ, vậy đối với nàng, Hàn phu nhân có thể

sẽ

có chút bắt bẻ.

Lau lau nước mắt

không

hề tồn tại, Đàm cữu mẫu nhanh chóng liếc Lâm thị, thấy Lâm thị

không

có phản ứng đặc biệt gì, nàng ta hơi mím môi, có ý tốt khuyên nhủ: "Muội muội thích nhất là hoa sen, ao hồ trong Quốc Công Phủ, hoa sen trong hồ, đều là muội muội tự mình nhìn chằm chằm vào bọn hạ nhân trồng,

hiện

tại phu nhân Quản gia, kính xin thường xuyên lưu ý

một

chút, hoa sen nở, ba cha con Bình Chương bọn họ còn có chỗ

đi

tưởng nhớ."

Lâm thị cười

nói: "Đa tạ phu nhân nhắc nhở, ta

sẽ

bảo hoa tượng tỉ mỉ chăm sóc."

Nàng hiểu tiểu tâm tư của Đàm cữu mẫu, nhưng Lâm thị chỉ cảm thấy buồn cười. Quách Bá Ngôn thực tưởng nhớ vợ cả như vậy, cũng

sẽ

không

chỉ bằng

một

lần gặp mặt liền bắt buộc nàng làm nữ nhân của

hắn, càng

sẽ

không

hàng đêm... Huống chi, nàng muốn làm cái chức Quốc Công phu nhân này, chỉ là vì có thể làm chỗ dựa cho nữ nhi, nàng hi vọng Quách Bá Ngôn cho nàng thể diện, về phần trong lòng Quách Bá Ngôn

thật

sự

chứa ai, nàng thực

không

quan tâm, đối với nữ nhi tốt là đủ rồi.

Đàm cữu mẫu còn muốn

nói

tiếp

nói

chuyện xưa của Tiểu



Tử, Quách Kiêu

đã

dẫn hai muội muội đến.

Ghen ghét của Đàm cữu mẫu đối với Lâm thị nhất thời biến mất

không

còn

một

mảnh,

trên

mặt đáy mắt chỉ còn quan tâm

yêu

thương đối với Thế tử cháu ngoại trai, đứng dậy nghênh đón tiếp, ân cần hỏi thăm: "Mới nửa tháng

không

gặp, Bình Chương, Đình Phương sao gầy vậy?"

Chủ vị, Lâm thị rủ mắt cười yếu ớt, để lộ ra bất đắc dĩ nhàn nhạt, Đàm thị

nói

lời này, là hoài nghi nàng khắt khe, khe khắt huynh muội Quách Kiêu?

"Mợ

thật

biết chê cười, vừa nãy Tam ca còn

nói

ta mập kìa." Đình Phương quét mắt kế mẫu, cười khách sáo

nói, cũng nhanh chóng

nói

sang chuyện khác: "Năm nay tháng chạp đặc biệt lạnh, mợ mấy ngày qua tốt chứ? Ta còn muốn ngày mai

đi

gặp người đấy, người ngược lại là tới trước." Vừa

nói, vừa gật gật đầu với huynh muội Đàm Văn Lễ, Đàm Hương Ngọc.

"Con chỉ biết

nói

ngọt." Đàm cữu mẫu trìu mến ôm cháu ngoại

gái

vào trong ngực, sờ lên đầu. Là

thậttâm

yêu

thương hay là nhất định phải

yêu

thương, chính bản thân Đàm cữu mẫu cũng phân

không

rõràng lắm, nàng chỉ biết là, nàng phải quan tâm chiếu cố đôi cháu ngoại trai cháu ngoại

gái

này giống như thân sinh, chỉ có như vậy, quan hệ hai nhà Đàm, Quách mới có thể

không

gì phá nổi.

Đình Phương tựa ở trong ngực mợ, im lặng thở dài. Mợ khổ tâm kinh doanh là

thật, đối với bọn họ tốt cũng là

thật, cho nên nàng có thể hiểu được tổ mẫu

không

thích mợ, cũng hiểu



ca ca giúp đỡ

mộtnhà mợ, bất kể

nói

thế nào, Đàm gia cũng là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, biểu ca biểu muội cũng là người thân của bọn họ.

"Gia Ninh, đây là mợ của Vĩnh An bá phủ." Lâm thị

đi

tới, cười ra hiệu nữ nhi hành lễ với trưởng bối.

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn cúi chào Đàm cữu mẫu: "Mợ."

Đàm cữu mẫu mân khóe miệng, nữ nhi của quả phụ

không

tuân thủ nữ tắc, quyến rũ là biết lớn lên quyến rũ lẳиɠ ɭơ như Lâm thị, có tư cách gì gọi nàng là mợ? Đàm cữu mẫu

thật

không

muốn trả lời, nhưng Lâm thị có thể câu dẫn người, Quách Bá Ngôn có lẽ bị con hồ ly tinh mới lấy này mê hoặc thần hồn điên đảo, nàng nếu như vạch mặt với Lâm thị, trở vềLâm thị lại

đi

cáo trạng với Quách Bá Ngôn...

không

được, nàng phải nhẫn nại, trước khi cháu ngoại trai kế thừa tước vị Quốc Công Phủ, hoặc là trước khi Quách Bá Ngôn chán ghét vứt bỏ Lâm thị, nàng đều phải duy trì vui vẻ bên ngoài với Lâm thị.

"Gia Ninh lớn lên

thật

là xinh đẹp." Đàm cữu mẫu cười khen ngợi

nói, xoay người sờ khuôn mặt của Tống Gia Ninh, hiếm lạ mà nhéo nhéo: "Sao lại mập thế này?"

Tống Gia Ninh khe khẽ hít

một

hơi tức giận, thiếu chút nữa nhịn

không

được

đi

sờ mặt, nàng hiểu chuyện chịu đựng, dấu tay còn lưu lại

trên

khuôn mặt béo mũm mĩm tiết lộ lực đạo vừa nãy của Đàm cữu mẫu. Lâm thị nhìn thấy, Đình Phương, Quách Kiêu cũng nhìn thấy, Đình Phương lo sợ bất an hai bên khó xử, Quách Kiêu trực tiếp

nói

với kế mẫu: "Mẫu thân bên này bận rộn, ta mời mợ

đi

Di Hòa Hiên ngồi

một

chút."

Lâm thị

không

có khách khí, cười

nói: "Làm phiền Thế tử rồi, ngày khác rỗi rãnh, ta lại mời phu nhân dùng trà."

Quách Kiêu gật đầu, nghiêng người mời

một

nhà mợ

đi

ra ngoài.

Đàm cữu mẫu cũng lười xã giao có lệ với Lâm thị, nắm bàn tay

nhỏ

bé của Đình Phương rời

đi, Đàm Hương Ngọc kết thân với Đình Đình theo sát phía sau mẫu thân, ánh mắt xéo qua đều ở Quách Kiêu bên kia,

không

hề để ý Tống Gia Ninh, Đàm Văn Lễ

thì

không

giống vậy,

đi

tới bên cạnh Tống Gia Ninh rồi dừng lại, cúi đầu cười với Tống Gia Ninh: "Biểu muội có muốn cùng

đi

hay

không? Chúng ta nhiều người náo nhiệt hơn."

Ngoại trừ Đoan Tuệ công chúa, Tống Gia Ninh đối với những thứ thân thích này của Quách Kiêu

khôngcó bất kỳ hiểu rõ nào, nhưng nàng lại

không

ngốc, cháu ngoại trai biểu ca biểu muội nhà mợ đoàn tụ sum vầy, nàng sáp đến làm cái gì? Huống chi Đàm cữu mẫu



ràng

không

thích nàng, bóp pmặt nàng bây giờ còn mơ hồ đau đớn.

"không

được, ta còn phải làm bài tập." Tùy tiện mượn cớ, Tống Gia Ninh

đi

đến bên cạnh mẫu thân, Lâm thị thuận thế đỡ lấy bả vai nữ nhi.

Đàm Văn Lễ có hơi thất vọng, nha đầu kia

thật

xinh đẹp,

hắn

rất thích.

Quách Kiêu lạnh lùng liếc

hắn

một

cái,

một

nhóm mọi người

đi

ra,

hắn

xoay người lại, cúi đầu nhìn kế mẫu bồi tội: "Chỗ mợ thất lễ, mong rằng mẫu thân rộng lòng tha thứ, người yên tâm, ta cam đoan

sẽkhông

còn có lần sau."

hắn

không

thích kế mẫu đột nhiên xuất

hiện

này,

không

thích bất luận kẻ nào thay thế vị trí mẫu thân ở cái nhà này, nhưng trước khi Lâm thị lộ ra địch ý gì,

hắn

cũng

sẽ

không

khi dễ

một

người nữ lưu yếu đuối.

"Nhân chi thường tình, Thế tử quá lo lắng, mau

đi

đi." Lâm thị

thật

tâm

nói.

Quách Kiêu ừ

một

tiếng trước khi rời

đi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua Tống Gia Ninh, chỉ thấy tiểu nha đầu có chút bĩu môi, đầu dựa lên người kế mẫu, hiển nhiên là ủy khuất.

Tống Gia Ninh đương nhiên ủy khuất, Quách Kiêu vừa

đi, nàng liền xoa khuôn mặt tố khổ với mẫu thân "Đau quá."

Lâm thị vịn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nữ nhi xem xét, thấy chính giữa khuôn mặt tựa như đậu hủ non của nữ nhi bị bóp đỏ lên

một

ít, nàng

âm

thầm cắn răng, vừa giúp nữ nhi xoa khuôn mặt vừa thấp giọng

nói: "Sau này nhìn thấy người Đàm gia

thì



đi." Quốc Công Phủ cuối cùng vẫn còn Quách Kiêu, thân thích của Quách Kiêu, có thể

không

xung đột là tốt nhất.

Tống Gia Ninh rầu rĩ

không

vui gật gật đầu

~

"Đình Phương à, ngươi thành thành

thật

thật

nói

với mợ, Lâm thị có khi dễ các ngươi hay

không, Quốc Công gia có bất công hay

không?"

trên

đường

đi

đến Di Hòa Hiên, Đàm cữu mẫu nắm tay cháu ngoại

gái, nghi ngờ hỏi thăm.

Đình Phương buồn cười, nhìn qua trưởng bối

nói: "Mợ, mẫu thân đối với ta rất tốt, phụ thân cũng

khôngcó bất công ai, người cứ yên tâm 100%."

Đàm cữu mẫu

không

tin, trước sau nhìn xem,

nhỏ

giọng

nói: "mẹ kế

trên

đời này đều là

một

dạng người,

không

có khả năng đối xử tử tế với hài tử vợ cả lưu lại,

hiện

tại nàng căn cơ bất ổn,

không

thể

không

giả bộ ôn nhu hiền thục, đợi nàng ngồi vững vàng vị trí Quốc Công phu nhân, hừ, chờ xem, người thứ nhất ra tay là ngươi đó. Đại ca ngươi ở Tiền viện, nàng

không

xen vào, mợ lo lắng nhất ngươi thôi."

Đình Phương chỉ có thể liên tục cường điệu kế mẫu

không

phải loại người như vậy.

Đàm cữu mẫu

thì

càng cảm thấy cháu ngoại

gái

ngu ngốc.

"nói

nhiều tất

nói

hớ, mợ bớt

nói

hai câu

đi." Quách Kiêu lạnh giọng nhắc nhở. Lâm thị đến cùng như thế nào,

không

phải

một

sớm

một

chiều có thể kết luận được, bởi vậy

hắn

ngầm đồng ý mợ nhắc nhở muội muội, nhưng đồng dạng ý tứ, mợ

không

cần nói qua

nói

lại.

Đàm cữu mẫu ngó ngó cháu ngoại trai, ngậm miệng. Cháu ngoại trai lúc

nhỏ, nàng còn dám bày ra phòng thái trưởng bối, hai năm qua cháu ngoại trai chợt cao lớn, uy nghiêm

trên

người Thế tử gia cũng càng lúc càng thịnh, quả thực là

một

Quách Bá Ngôn khác, Đàm cữu mẫu bất tri bất giác từ quản giáo

một

phương, biến thành chính là cúi đầu nghe theo.

Nhưng vẫn còn muốn

nói

lời nên

nói.

Đến Di Hòa Hiên của Quách Kiêu, Đàm cữu mẫu gọi

một

mình cháu ngoại trai qua

một

bên, hạ giọng

nói: "Bình Chương, ngươi lớn rồi, có

một

số việc khả năng nhìn nhận so với mợ còn hiểu biết hơn. Đình Phương ở bên cạnh Thái phu nhân, Lâm thị đùa giỡn

không

có bao nhiêu tâm cơ. Ngươi

không

giống vậy, Thế tử vị của ngươi là Quốc Công gia cho, Quốc Công gia nếu như có thể cho, liền cũng có thể thu hồi, ngươi nên cẩn thận

một

chút, vạn nhất Lâm thị sinh ra nhi tử... Nàng

một

quả phụ cũng dám muốn danh phận Quốc Công phu nhân, ai dám

nói

nàng

không

có nghĩ đến nhiều hơn?"

Quách Kiêu cười lạnh: "Chỉ sợ nàng

không

có bản lãnh này."

Thiếu niên hết sức khinh cuồng, Đàm cữu mẫu thở dài: "Ngươi biết cái gì, dáng vẻ nàng như vậy, bên gối thổi gió nhiều hơn, Quốc Công gia..."

"Mợ." Quách Kiêu

không

muốn nghe bất luận kẻ nào chửi bới phụ thân của mình.

Đàm cữu mẫu thức thời dừng lại.

Quách Kiêu nhìn nhìn nàng, trái lại khuyên bảo

nói: "Mợ, ta biết



ngươi quan tâm chúng ta, nhưng chuyện trong phủ trong lòng ta có tính toán, mợ

không

cần hao tâm tổn trí, càng

không

cần tự chủ trương ra tay với bên kia, chuyện hôm nay, ta

không

hy vọng

sẽ

có lần sau nữa."

Làm chuyện mờ ám bị cháu ngoại trai phát

hiện, mặt già của Đàm cữu mẫu đỏ lên, ấp úng

không

biết nên

nói

tiếp thế nào.

"Bên ngoài lạnh lẻo, mợ bên trong ngồi

đi." Quách Kiêu đưa cho cái bậc thềm.

Đàm cữu mẫu thở ra

một

hơi, cùng cháu ngoại

gái

đi

vào, chỉ chừa Quách Kiêu

một

người đứng ở dưới mái hiên, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng.