Chương 139

Thăng ca nhi vào ngày 17 tháng giêng tiến cung, ở hai đêm, chạng vạng tối ngày 19

đã

được Sở Vương đón về nhà, ở nhà

một

ngày tuần giả, 21 lại ôm vào cung. Ngày 24 hôm đó, Phùng Tranh ôm Thành ca nhi đến Thọ vương phủ làm khách, hẹn Tống Gia Ninh ngày mai cùng nhau tiến cung thỉnh an Lý hoàng hậu, Tống Gia Ninh biết nàng là nhớ Thăng ca nhi rồi, bèn vui vẻ đáp ứng.

Chạng vạng tối Triệu Hằng trở về, Tống Gia Ninh vừa châm trà cho

hắn

vừa giải thích

nói: "Trước khi Thăng ca nhi tiến cung, đặc biệt xin chị dâu mang đệ đệ muội muội vào cung thăm thằng bé, hôm nay chị dâu thương lượng với thϊếp ngày mai

sẽ

tiến cung, thϊếp đáp ứng rồi."

nói

xong ngồi xuống bên cạnh nam nhân, có chút thấp thỏm nhìn

hắn, lo lắng Vương Gia bất mãn nàng tự chủ trương.

Triệu Hằng

đang

trêu chọc nữ nhi, tiểu nha đầu ba tháng, thân thể lớn hẵn so với lúc vừa ra đời,

đã

nặng hơn mười cân rồi, ôm rốt cuộc

đã

thấy có phân lượng. Nữ nhi cũng bắt đầu nhận thức được rồi, vừa nãy khi Triệu Hằng

đi

đến bên giường, tiểu nha đầu mắt to nhanh như chớp quay tới, nhìn thấy phụ vương liền nhếch miệng cười, vui vẻ ôm tay đá chân.

Nghe được Vương Phi

nói, Triệu Hằng tiếp tục cho nữ nhi nắm chặt tay, nhìn Tống Gia Ninh, thấy nàng lại vì loại chuyện

nhỏ

nhặt này mà khẩn trương, Triệu Hằng liền gật gật đầu. Thăng ca nhi là cháu của

hắn, nàng mang nữ nhi tiến cung có thể làm cho chất tử vui,

hắn

vì sao phải phản đối? Nhưng Triệu Hằng cũng rất hài lòng nàng chuyện gì cũng

nói

với

hắn,

một

là vì

hắn

thích nghe nàng thủ thỉ thù

thì, thứ hai

hắn

thỉnh thoảng cũng muốn hỏi nàng chút chuyện, nàng chủ động

nói,

hắn

cũng

không

cần lại cân nhắc chữ chữ.

Lực chú ý cũng ở

trên

người nàng, ngón tay đột nhiên bị nữ nhi kéo đến bên miệng ngậm lấy, Triệu Hằng cúi đầu, nhìn tiểu dáng vẻ tham ăn của nữ nhi cực kỳ giống nàng, nở nụ cười, nâng cao nữ nhi hôn

một

cái. Chiêu Chiêu thích nhất phụ vương mẫu thân hôn nàng, ngoan ngoãn chờ, phụ vương hôn xong, nàng liền vui vẻ cười.

Triệu Hằng làm việc ở Hàn Lâm viện, mỗi ngày

đi

sớm về trễ, trước cơm tối

hắn

hầu như

không

rời tay nữ nhi, nắm chặt thời gian chơi với nữ nhi. Đến sau bữa cơm chiều, hai vợ chồng cùng nhau trêu chọc nữ nhi, chờ nhũ mẫu ôm Tiểu Quận Chúa

đi, trái tim Triệu Hằng liền hoàn toàn tập trung vào

trên

người thê tử, đè nàng xuống bừa bãi

yêu

thương. Sinh nữ nhi xong, Tống Gia Ninh ứng phó

hắn

dễ dàng hơn so với lúc vừa mới thành thân

một

chút, thời gian có thể bồi

hắn

dài hơn, tư thế có thể thừa nhận cũng nhiều hơn.

Nếu

nói

tiếc nuối duy nhất là...

Xong chuyện, nằm ở

trên

l*иg ngực dồn dập phập phồng của

hắn, nghĩ đến vẻ trầm tĩnh của

hắn

lại buồn phiền, Tống Gia Ninh im lặng thở dài, nếu Vương Gia nguyện ý

nói

thêm vài lời thân mật

thì

tốt biết bao nhiêu,

hắn

cái gì cũng

không

nói, hơn nửa canh giờ chỉ có mình nàng ô ô kêu khóc, thiệt tình nàng cũng thấy xấu hổ gì đâu, tuy rằng

hắn

không

nói

lời nào cũng

đã

khiến cho nàng phân

không



đông nam tây bắc rồi.

Ngày hôm sau Tống Gia Ninh tỉnh ngủ, Vương Gia

đã

sớm tiến cung.

Tống Gia Ninh cũng

không

bối rối, bảo nhũ mẫu ôm nữ nhi tới đây, nàng trước cho ăn

một

hồi, nữ nhi ăn no rồi, nàng mới rửa mặt dùng điểm tâm, sau đó ôm nữ nhi lên xe ngựa. Thọ vương phủ ở bên ngoài thành, cách Hoàng Thành xa xôi, Tống Gia Ninh tiện đường

đi

Sở vương phủ tụ hợp với Phùng Tranh, hai chị em dâu lại cùng nhau tiến cung.

Hai cỗ xe ngựa trước sau ngừng trước cửa cung, nhũ mẫu đẩy màn xe ra, trước đón Tiểu Quận Chúa xuống xe, Tống Gia Ninh nhìn nhũ mẫu ôm chắc rồi, nàng mới thò ra xe ngựa, quay người lại, chợt thấy có

một

thân ảnh cao lớn

đang

từ trong cung

đi

ra ngoài. Tống Gia Ninh ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt dạo qua

một

vòng khuôn mặt quen thuộc lạnh lùng ở đằng kia, liền lập tức rủ mắt, trong lòng thầm sinh phiền muộn.

Sao trùng hợp như vậy, lại gặp được

hắn?

Xuống xe, Tống Gia Ninh và Phùng Tranh tụ hợp lại, hai người bọn họ

đi

ở phía trước, đám nhũ mẫu ôm hai Tiểu Chủ Tử theo

thật

sát phía sau. Phùng Tranh gặp qua Quách Kiêu mấy lần, nhận ra võ quan đối diện càng ngày càng gần đúng là Quách Kiêu, Phùng Tranh cười trêu ghẹo

nói: "thật

là trùng hợp, cho muội gặp người nhà mẹ đẻ." Phùng Tranh biết



Tống Gia Ninh tuy rằng ở gần nhà mẹ đẻ, nhưng

một

tháng nhiều lắm là trở về

một

lần, cho nên cảm thấy Tống Gia Ninh nhìn thấy huynh trưởng,

sẽ

rất vui vẻ.

Tống Gia Ninh

nhẹ

nhàng nở nụ cười.

Bên kia Quách Kiêu sau khi

đi

đến cách hai người năm bước chân, bỗng nhiên dừng chân, cung kính hành lễ với hai chị em dâu: "Quách Kiêu gặp qua hai vị Vương Phi."

Tống Gia Ninh là đệ muội, chị dâu ở bên cạnh, nàng

không

có mở miệng, Sở Vương phi cười

nói: "Quách đại nhân xin đứng lên."

Quách Kiêu gật đầu, đứng thẳng người, vẻ mặt tự nhiên dò xét Tống Gia Ninh. Ở trước mặt người ngoài, hai người là huynh muội, Tống Gia Ninh

không

thể

không

bảo trì mỉm cười, mà ở trong mắt Quách Kiêu, xa cách mấy tháng nàng so với

một

lần gặp gỡ ngắn ngủi hồi năm ngoái

đã

gầy xuống, dường như

đã

khôi phục lại vòng eo

nhỏ

nhắn trước khi sinh con, nhưng khí sắc tốt hơn, khóe mắt đuôi mày quyến rũ phong tình cũng càng sắc nét.

Nếu như

nói

mười ba mười bốn tuổi nàng còn có chút giống hài tử, nàng bây giờ,

trên

người cũng

không

có vẻ ngây ngô của tiểu



nương, mà càng giống

một

đóa Mẫu Đơn hoàn toàn nở rộ, kiều diễm bức người.

Người ngoài ở đây, Quách Kiêu cũng

không

có nhìn nhiều, ánh mắt rơi xuống sau lưng Tống Gia Ninh. Biết



một

trong đó nhũ mẫu ôm là nữ nhi của nàng, Quách Kiêu cười nhạt

nói

với Tống Gia Ninh: "đã

lâu

không

gặp Chiêu Chiêu rồi, cho đại ca nhìn

một

cái được

không?"

Tống Gia Ninh trái tim xiết chặt. Cái gì gọi là

đã

lâu

không

gặp qua? Từ lúc biết



Quách Kiêu ra ngoài

một

năm vẫn chưa hết hy vọng với nàng, Tống Gia Ninh liền rất ít khi quay về Quốc Công Phủ, thỉnh thoảng thừa dịp lúc

hắn

đang

làm nhiệm vụ

thì

đi

qua

một

chuyến, mặt khác cũng là mẫu thân mang theo đệ đệ đến Vương Phủ gặp nàng, Quách Kiêu căn bản là

không

có gặp qua nữ nhi của nàng.

"Hoàng..."

Tống Gia Ninh muốn

nói

Lý hoàng hậu còn

đang

chờ các nàng,

không

thể bị dở dang, Quách Kiêu lại trực tiếp

đi

về phía nàng, đảo mắt liền đứng ở bên cạnh nhũ mẫu, cúi đầu dỗ dành nữ nhi trong ngực nhũ mẫu, mặt mày ôn nhu: "Chiêu Chiêu, có nhận ra cậu

không?"

Tống Gia Ninh mím môi, chú ý tới vẻ mặt Phùng Tranh mỉm cười, cái gọi là đưa tay

không

đánh người mặt tươi cười, nàng

sẽ

không

ngăn cản.

Ai ngờ nhưng

một

lát trù trừ, Quách Kiêu bỗng nhiên đưa tay, ôm lấy Chiêu Chiêu. Quách Kiêu động tác rất nhanh, nhanh đến mức như đoạt hài tử, nhưng

hắn

vẫn

đang

cười, bởi vậy ngoại trừ Tống Gia Ninh quen thuộc

hắn, Phùng Tranh và mấy người nhũ mẫu ở bên cạnh, cũng

không

có phát

hiện

không

đúng, chỉ coi Quách Kiêu là chân chính thích cháu ngoại

gái

của

hắn.

Tống Gia Ninh trong lòng bất an, chăm chú nhìn tay Quách Kiêu

đang

ôm nữ nhi,

nói

khẽ: "Đại ca, hoàng hậu nương nương còn

đang

chờ chúng ta, ngày khác ta trở về phủ, đại ca lại chơi với Chiêu Chiêu nhé?"

Quách Kiêu

không

nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn nữ oa trong tã lót, tiểu nha đầu xinh đẹp trắng trắng mập mập, quả thực chính là phiên bản nho

nhỏ

của nàng, khuôn mặt mũm mĩm, mắt hạnh ngập nước,

không

nháy mắt nhìn

hắn, trong đôi mắt thanh tịnh có tò mò có lạ lẫm, duy chỉ có

không

có vẻ sợ hãi giống như mẫu thân nàng. Quách Kiêu nhìn chằm chằm đứa bé này,

không

có phát

hiện

ra bất kỳ bóng dáng Thọ vương ở

trên

người tiểu nha đầu này,

hắn

chậm rãi nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Tống Gia Ninh

nói: "Chiêu Chiêu giống muội."

Ánh mắt

hắn

có thâm ý khác, Tống Gia Ninh miễn cưỡng cười cười, đưa tay đón nữ nhi: "Đại ca cho ta

đi."

Quách Kiêu

không

có kiên trì nữa, tới gần hai bước, đưa tã lót qua, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ nàng. Tống Gia Ninh

không

thích loại cảm giác này, ôm chắc nữ nhi muốn lui ra phía sau,

không

ngờ tay của nam nhân lại có thể lướt qua mu bàn tay nàng, như có như

không

đυ.ng chạm,



ràng là khinh bạc!

Dưới ban ngày ban mặt, bên cạnh còn có nhiều người như vậy, Tống Gia Ninh biết



Quách Kiêu làm

không

được cái gì, cho nên nàng

không

sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn nôn tức giận, tức giận Quách Kiêu lớn mật, tức giận

hắn

không

chút nào nhìn an nguy danh tiết của nàng ở trong mắt, nếu để cho người phát

hiện

hắn

mờ ám, Vương Gia

sẽ

nghĩ sao?

Tống Gia Ninh cố gắng

không

nhìn tới

hắn, chỉ cười nhìn nữ nhi, chỉ có như vậy, nàng mới có thể khống chế được tâm tình.

"Mời." Quách Kiêu lui qua

một

bên, mời hai vị Vương Phi

đi

trước.

Phùng Tranh gật gật đầu, dẫn đầu

đi

trước, Tống Gia Ninh

đi

theo sau,

đi

được vài chục bước, mới

một

lần nữa giao con

gái

cho nhũ mẫu ôm. Trong nháy mắt xoay người, Tống Gia Ninh nhìn thấy người nọ vẫn còn đứng dưới thành cung, đứng ở trong bóng râm, đầu nghiêng hướng về phía nàng. Sau kinh tởm, đáy lòng Tống Gia Ninh lần nữa thấy lạnh cả người, Quách Kiêu là điên rồi sao? Nàng

đã

là Thọ vương phi,

hắn

rốt cuộc muốn như thế nào?

Tống Gia Ninh sợ hãi, nhưng nàng ngoại trừ càng chú ý đề phòng, cái gì cũng

không

làm được. Nàng

không

thể

nói

cho mẫu thân, mẫu thân vẫn còn phải làm mẫu tử với Quách Kiêu mấy mươi năm,

hiện

tại ở bên ngoài Quách Kiêu đối với mẫu thân cung kính hiếu thuận, nếu như chuyện bới móc ra, tình cảnh của mẫu thân liền khó khăn. Tống Gia Ninh cũng

không

dám

nói

cho kế phụ,

một

là thân nhi tử,

một

là dưỡng nữ, nàng sợ kế phụ

không

tin nàng, hoặc là nhận định nàng trêu chọc Quách Kiêu trước. Còn Vương Gia...

Tống Gia Ninh lại

không

dám

nói, sợ

hắn

hoài nghi nàng bị Quách Kiêu chiếm qua tiện nghi gì, sợ

hắn

hoài nghi nàng và Quách Kiêu

thật

không

minh bạch.

Tống Gia Ninh ngửa đầu, trong đầu hiển

hiện

đôi mắt tĩnh mịch kia của Quách Kiêu, đủ loại cảm xúc qua

đi, Tống Gia Ninh chỉ có thể cười khổ. Kiếp trước, nàng nhất định

đã

làm chuyện gì ác lắm với Quách Kiêu nè, nếu

không

ông trời

sẽ

không

phạt nàng kiếp trước bị

hắn

độc chiếm bảy năm, đời này lại muốn nàng chịu đựng Quách Kiêu nhìn chằm chằm, như hình với bóng.

"nương!"

Bất tri bất giác, hai chị em dâu

đi

tới Trung cung. Thăng ca nhi

đã

sớm ngóng trông mẫu thân, kiên trì muốn đợi ở trong sân, nhìn thấy mẫu thân, Thăng ca nhi lập tức giãy ra khỏi bàn tay nhũ mẫu, vui vẻ vội vàng chạy tới mẫu thân. Phùng Tranh chưa từng thấy nhi tử chạy trốn nhanh như vậy, nhìn bóng dáng nho

nhỏ

này càng ngày càng gần, Phùng Tranh đôi mắt đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

Tống Gia Ninh đứng ở

một

bên, xác định Thăng ca nhi vẫn như cũ,

không

có béo cũng

không

có gầy, nàng lặng lẽ nhìn Lý hoàng hậu cách đó

không

xa, chỉ thấy Lý hoàng hậu đôi má hồng nhuận phơn phớt, giống như hoa thụ héo rũ toả sáng mùa xuân thứ hai, ôn nhu nhìn mẫu tử Phùng Tranh đoàn tụ,

trên

khuôn mặt cũng

không



không

vui. Nhưng trải qua mẫu thân nhắc nhở, Tống Gia Ninh cũng

không

dám xem vị hoàng hậu này trở thành nữ nhân bình thường nữa.

Trách

không

được Vương Gia bảo nàng đừng lo lắng, bởi vì Lý hoàng hậu vốn

không

cần nuôi dưỡng quận chúa đâu.

Nàng từ Lý hoàng hậu nghĩ tới Vương Gia nhà mình, Hàn Lâm viện, Triệu Hằng

một

mình đứng ở trước lan can bên ngoài, dựa vào lan can trông về phía xa. Phúc công công yên lặng đứng ở bên ngoài mười bước, hai chủ tớ đều

không

nhúc nhích, yên tĩnh như bức họa. Sau

một

lúc lâu,

một

tên tiểu thái giám vội vàng chạy đến, Triệu Hằng đứng chắp tay, phảng phất như

không

nghe thấy, Phúc công công nhanh chóng nghênh đón.

Tiểu thái giám thấp giọng bẩm vài câu.

Phúc công công nhíu mi, chờ tiểu thái giám rời

đi,

hắn

ngó ngó chủ tử nhà mình, bước nhanh

đi

đến cạnh chủ tử, dùng thanh

âm

nhỏ

xíu

không

thể nghe được

nói: "Vương Gia, hai khắc khi Vương Phi tiến cung, ở cửa cung vô tình gặp được Thế tử Vệ Quốc Công phủ. Thế tử

hắn, ôm quận chúa trong chốc lát, còn khen trương quận chúa giống Vương Phi, Vương Phi sốt ruột

đi

thỉnh an hoàng hậu nương nương, nhận lấy quận chúa liền

đi."

Triệu Hằng nhàn nhạt ừ

một

tiếng.

Phúc công công vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu, thấy

một

bên mặt của chủ tử so với bình thường lạnh thêm vài phần,

hắn

vội vàng cúi đầu, trong lòng thay Vương Phi toát mồ hôi dầm dề, mặc dù

hắn

cũng suy nghĩ

không

thấu chủ tử rốt cuộc so đo cái gì. Thế tử là kế huynh Vương Phi,

không

phải thân huynh muội, Vương Gia

không

thân cận là được, thế nhưng

không

đáng bởi vì Thế tử ôm quận chúa

một

chút liền hờn dỗi nha?

không

có đầu mối tức giận, Phúc công công bất lực, chỉ hy vọng buổi tối hồi phủ, Vương Phi có thể dỗ dành được Vương Gia

đi.