Sau khi yến hội giải tán, Tống Gia Ninh nghỉ trưa nửa canh giờ, sau đó liền
đi
tắm.
Trong
một
tháng này,
trên
người Tống Gia Ninh tốt xấu gì cũng có chà lau qua, nhưng đầu tóc
một
lần cũng
không
gội, Tống Gia Ninh tất nhiên cũng có thể nghe thấy được chút mùi,
thật
khó cho Vương Gia có thể chịu được ngủ chung giường với nàng. Mùa đông trời lạnh, Tống Gia Ninh cố ý chọn buổi chiều tắm gội, miễn cho buổi tối tắm xong còn phải hong tóc, chậm trễ thời gian.
"Vương Phi sinh Tiểu Quận Chúa xong,
trên
người giống như càng non nớt, y như Tiểu Quận Chúa." Song nhi vừa hầu hạ chủ tử tắm vừa
nói, nhìn làn da mịn màng non nớt như tuyết của chủ tử hơi dùng chút lực liền có thể chà đỏ, vừa hâm mộ vừa cảm khái
nói.
Tống Gia Ninh cúi đầu ngó ngó, trong đầu lại hiển
hiện
ánh mắt Vương Gia ngưng mắt nhìn nàng, như thưởng thức tranh chữ, đứng đắn mà gọi nàng cũng
không
hề có ý xấu hổ, sau đó vẫn bởi vì phần đứng đắn này mà đắc chí, cảm giác mình lớn lên quả
thật
tốt, bằng
không
thì
Vương Gia làm sao
sẽ
nhìn nghiêm túc như vậy?
Lục nhi ở phía sau giúp nàng gội đầu, Cửu Nhi luôn sẵn sàng thêm nước ấm vào trong thùng tắm, trong phòng chuẩn bị hai thùng tắm lớn, bên này tắm sạch xong, Tống Gia Ninh bước nhanh chuyển qua
một
thùng tắm
đang
chậm rãi nổi lên
một
lớp hoa hồng khác. Trong thùng, nhắm mắt lại, thích ý hưởng thụ
nhẹ
nhõm
đã
lâu
không
thấy, da thịt toàn thân giống như reo hò vui sướиɠ vì thoải mái.
Ngâm
một
khắc đồng hồ, Tống Gia Ninh lưu luyến bước
đi
ra, Song nhi, Lục nhi lập tức dùng khăn dày quấn lấy nàng,
nhẹ
nhàng lau. Tống Gia Ninh như trẻ con được hai nha hoàn xoa xoa. bóp bóp, đối diện Cửu Nhi ôm quần áo nàng cười hắc hắc, Tống Gia Ninh mặt ửng hồng, lại
không
hề cảm thấy lạnh.
Mặc vào trung y ấm áp, bên ngoài lại khoác áo kép màu đỏ, chờ tóc hong hồng khô, bên ngoài sắc trời cũng tối.
trên
đường
đi
về hướng nội thất, tưởng tượng chút nữa ánh mắt Vương Gia nhìn nàng, Tống Gia Ninh hoảng hốt quay về ngày ấy vừa gả tới, trong đầu chỉ là ý niệm muốn đơn độc chung đυ.ng với Vương Gia, cũng cảm thấy khẩn trương.
Khi nàng hơi đỏ mặt vòng qua bình phong,
đã
thấy Thọ vương ôm nữ nhi ngồi
trên
ở đầu giường, tay lớn nắm lấy tay
nhỏ
của nữ nhi, nhìn hết sức chăm chú, liếc cũng
không
có liếc sang phía bên nàng, dường như
không
biết nàng đến vậy. Tống Gia Ninh có
một
chút thất vọng, nghĩ lại, nàng vừa mới tắm gội,
không
tránh khỏi ý nghĩ kỳ quái, Vương Gia ở chỗ này dỗ dành nữ nhi,
không
có cái loại ý niệm này trong đầu mới là bình thường.
Bình thường trở lại, Tống Gia Ninh ngồi vào bên cạnh nam nhân, cúi đầu, chỉ thấy nữ nhi miệng
nhỏ
khẽ cười, giống như nở nụ cười.
"Chiêu Chiêu, nhớ nương
không?" Tống Gia Ninh
nhẹ
nhàng cầm bàn chân nhỏ mang vớ của nữ nhi, dịu dàng
nói.
Chiêu Chiêu nháy mắt
một
cái, nhìn qua mẫu thân bên này.
Nữ nhi nhận thức được giọng
nói
của mình, Tống Gia Ninh cười, Triệu Hằng thuận theo tâm ý nữ nhi, giao con
gái
cho Vương Phi. Tống Gia Ninh ôm nữ nhi nho
nhỏ, cũng liền quên những kiều diễm kia, cầm lên khóa trường mệnh bằng ngọc khảm vàng thoáng lắc lư trước ngực nữ nhi, nàng ngẩng đầu
nói
với trượng phu: "Đây là nương thϊếp tặng, Chiêu Chiêu thích nhất."
Nàng mắt hạnh sáng ngời, như trân châu trơn bóng ở trong nước, Triệu Hằng cười cười, hỏi: "Làm sao mà biết?" Nữ nhi lại
không
biết
nói
chuyện.
Tống Gia Ninh giống như khoe khoang cởi ra vòng ngọc huyết
trên
cổ tay, thả nữ nhi lên
trên
giường, lại nhặt khóa trường mệnh
trên
ngực nữ nhi, hai cái đều giơ lên trước mặt nữ nhi. Chiêu Chiêu đảo mắt hạnh cực giống mẫu thân, rất nhanh liền chỉ nhìn chằm chằm khóa trường mệnh trong tay trái mẫu thân, ánh mắt
nhỏ
này, tựa như năm đó nương con bé đứng ở dưới tàng cây hồng, nhìn chằm chằm vào quả hồng lớn nhất
trên
ngọn cây kia.
Tống Gia Ninh
một
lòng trêu chọc nữ nhi, Triệu Hằng nhìn thê tử dịu dàng xinh đẹp, nhớ lại chuyện mấy năm trước.
Vị Vương phi này của
hắn, có lẽ có chuyện gạt
hắn, nhưng Triệu Hằng cũng
không
nghi ngờ phẩm tính của nàng,
hắn
tin tưởng mình nhìn thấy chính là chân chính nàng, khi ngây thơ như đứa bé, lúc nhu thuận khiến người che chở nàng sau lưng, lúc quyến rũ, cũng làm cho người ước gì có thể vĩnh viễn chôn ở chỗ ấy của nàng...
"Bày cơm." Ánh mắt đảo qua cần cổ thon dài của nàng, Triệu Hằng thấp giọng
nói.
Tống Gia Ninh buổi trưa
không
ăn, quả
thật
là đói bụng, cười dặn dò bọn nha hoàn.
Sau khi ăn xong nhũ mẫu muốn ôm nữ nhi
đi
phòng bên, ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng nhao nhao đáp xuống, Tống Gia Ninh lo lắng nhũ mẫu
đi
đường bất ổn, phủ thêm áo choàng muốn
đi
theo. Triệu Hằng theo nàng cùng
đi,
trên
đường thấy nàng thủy chung nhìn chằm chằm vào nhũ mẫu, Triệu Hằng nhìn tã lót trong ngực nhũ mẫu, chợt ngẩn đầu, nhìn về phía phương hướng Quốc Công Phủ.
Quách Kiêu rốt cuộc muốn làm cái gì, là sau lưng ngấp nghé nàng, hoặc là chuẩn bị thay đổi hành động,
thật
ra cũng
không
quan trọng, quan trọng là Thọ vương
hắn
đây có bản lĩnh bảo vệ Vương Phi của mình, bảo vệ Tiểu Quận Chúa
hắn
vừa sinh ra hay
không. Lúc trước Triệu Hằng
không
muốn tranh, thầm nghĩ cho rằng Vương Gia thanh nhàn, ngày ấy Vương Phi ở hậu viện sinh con, Triệu Hằng
một
người ngồi ở thư phòng, ngay từ đầu phẫn nộ Quách Kiêu khıêυ khí©h, phẫn nộ nàng lừa gạt, tâm tình như sóng cả phập phồng, thẳng đến khi suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, Triệu Hằng mới lần nữa tâm lặng như nước, lập tức
đi
hậu viện nhìn Vương Phi của
hắn.
Trước kia
hắn
độc lai độc vãng, duy nhất cần tưởng nhớ chính là huynh trưởng,
hiện
tại
hắn
là trượng phu của nàng, là phụ vương của nữ nhi, người ngoài đến khıêυ khí©h,
hắn
ở bên ngoài giải quyết, trong vương phủ,
hắn
muốn hai mẹ con các nàng an ổn sống qua ngày, cả đời
không
lo.
"không
còn sớm, Vương Gia Vương Phi mau trở về
đi
thôi."
đã
đến trước của phòng, nhũ mẫu cung kính khuyên nhủ.
Tống Gia Ninh ngó ngó nữ nhi được bọc kín, gật gật đầu, nhìn nhũ mẫu vững vững vàng vàng bước vào cửa, lúc này mới
đi
trở về. Rời
đi
không
có vài bước,
trên
lưng bỗng nhiên nhiều hơn
một
cánh tay rắn chắc, hai chân đột nhiên bay lên, Tống Gia Ninh khϊếp sợ nhìn lên
trên, là đèn l*иg màu đỏ dưới mái hiên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiêncủa Vương Gia nhà mình.
"Vương Gia." Tống Gia Ninh
nhỏ
giọng kêu.
Triệu Hằng liếc nhìn nàng
một
cái, tiếp tục
đi
nhanh lên trước.
Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay,
yêu
kiều nương vào trong lòng ngực
hắn, giống như cũng
không
lâu lắm, người
đã
được
hắn
ôm vào giường bạt bộ trong nội thất. Tống Gia Ninh mở to mắt, kịp thời đặt lò sưởi trong tay tới
trên
tủ bát, gần như lò sưởi vừa rời tay, thân thể nam nhân chợt trùn xuống,
không
kịp chờ đợi đặt nàng lên
trên
giường.
Trái tim Tống Gia Ninh nhảy bịch bịch, mắt hạnh mê ly nhìn
hắn,
hắn
cởi xiêm y của nàng, Tống Gia Ninh nhịn
không
được cũng túm đai lưng
hắn
kéo xuống. Mười tháng, trọn mười tháng Tống Gia Ninh cũng chưa từng cảm thụ Vương Gia nhiệt tình, nàng khát vọng
hắn
từ thần tiên cao cao tại thượng biến thành
một
nam nhân cường tráng bình thường, khát vọng được
hắn
một
lần lại
một
lần mà chiếm hữu, khát vọng Vương Gia ít
nói
kiệm lời này, dùng
một
loại phương thức khác biểu đạt
hắn
thích nàng.
Chủ động của nàng càng thêm kí©h thí©ɧ Triệu Hằng, hai người quần áo chưa trút bỏ hết,
hắn
liền ôm lấy chân nàng, sốt ruột khó nén mà xông vào bên trong.
"Vương Gia, chờ chút..." Rất lâu
không
có như vậy, Tống Gia Ninh chịu
không
nổi, tay
nhỏ
nắm lấy bả vai
hắn, hít hơi cầu
hắn.
Triệu Hằng cúi đầu, nhìn mắt hạnh sương mù mông lung của nàng, nhìn đôi má đỏ bừng của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của nàng. Nhìn
một
chút, Triệu Hằng mãnh liệt cúi người, ngăn miệng của nàng lại. Tống Gia Ninh theo bản năng ôm lấy cổ
hắn, thỏa thích cùng
hắn
dây dưa, hôn rồi hôn,
hắn
dùng hết sức nhào tới, suýt nữa muốn mạng của nàng.
Nhưng Tống Gia Ninh lại rất thích, thích
sự
khó chịu ngắn ngủi sau đó lập tức thả lỏng xuống, mặc kệ
hắn
làm mưa làm gió như thế nào, nàng đều vững vàng vòng lên cổ
hắn, hoặc là khóc hoặc là cầu, trong miệng từng tiếng kêu là Vương Gia, trong lòng tràn đầy cũng là Vương Gia của nàng. Hai đời, chỉ có ở chung
một
chỗ với người nam nhân này, Tống Gia Ninh mới thể lĩnh hội cái gì gọi là khoái hoạt chân chính.
hắn
để nàng ở trong lòng,
hắn
cho nàng danh phận, quan trọng hơn,
hắn
còn cho nàng
một
nữ nhi xinh xắn đáng
yêu.
Vương Gia như vậy, cho dù
không
phải Hoàng Thượng, Tống Gia Ninh đều
không
để ý.