Chương 127

Chứng minh trong sạch, Vũ An quận vương tự sát mà chết, Tuyên Đức Đế truy phong làm Ngụy Vương, hậu táng Hoàng Lăng, sau đó cách chức chức quan của Tiết Độ Sứ Tịnh châu Diêu Tùng, Tiết Độ Sứ Ký Châu Lữ Vân, rốt cuộc đổ lỗi cái chết của Vũ An quận vương lên hai người này, sau đó rốt cuộc chấp nhận khao thưởng các tướng sĩ phạt Tấn.

Về việc Vũ An quận vương chết

đi, lũ triều thần

không

dám

nói

gì, nhưng Vũ An quận vương chính là nhi tử duy nhất còn sống của Hoàng Đế khai quốc Đại Chu, hôm nay bởi vì chuyện đế vị đập đầu chết ở Sùng Chính điện, đâm chết trước mặt thúc phụ Tuyên Đức Đế, dân chúng làm sao có thể

không

nghị luận? Nếu

không

như thế, ngay cả lúc trước lúc Tuyên Đức Đế đăng cơ chỉ có khẩu dụ của Cao Tổ, ngay cả khoản nợ cũ

không

có chiếu thư truyền ngôi nợ cũ cũng bị lật ra.

Dù là Hoàng Thượng, cũng khó tránh khỏi miệng đời, thần tử

nói

bừa Đế Vương có thể biếm chức quan, dân chúng nhiều như vậy, ông ta căn bản

không

quản được. Tuyên Đức Đế chỉ có thể giả bộ

không

hiểu



tình hình, nhưng mà bọng nước nơi khóe miệng

không

lừa được người, Thái Y Viện vội vàng mở phương thuốc tiêu hỏa, Ngự Thiện Phòng đổi lại đồ ăn thanh đạm đưa lên, mà văn võ bá quan mới thở ra

một

hơi

không

lâu, lần nữa đau tim tim.

Hạ tuần tháng chín, Vũ An quận vương nhập thổ vi an, đưa tang trở về, Sở Vương

đi

theo đệ đệ trở về Thọ vương phủ.

Thọ vương biết



huynh trưởng có lời muốn

nói, mời huynh trưởng chèo thuyền du ngoạn

trên

hồ,

một

chiếc thuyền hở mui,

không

dùng người hầu hạ, chỉ hai huynh đệ ngồi ở phía

trên. Sở Vương tìm

một

mái chèo, chờ thuyền

nhỏ

cách xa bờ hồ, Sở Vương ném mái chèo qua

một

bên, cầm theo bình rượu ngồi đối diện đệ đệ, mở bình ra, hai huynh đệ mỗi người bình rượu.

"một

bình này, kính đại ca." Giơ bình rượu lên, Sở Vương

nói

với đệ đệ, đại ca trong miệng, chính là Vũ An quận vương lớn hơn

hắn

mấy tuổi.

Triệu Hằng bưng bình rượu lên, sau đó đưa tay chuyển qua bên ngoài mạn thuyền, vẩy rượu vào trong hồ.

Lễ tế Vũ An quận vương xong, Sở Vương liền mặc kệ đệ đệ, tự rót tự uống.

một

hơi uống hết nửa vò, Sở Vương bỗng nhiên ném bình rượu nho

nhỏ

vào trong hồ, ôm vò rượu muốn rót vào trong miệng. (khó hiểu đoạn này ghê)

"Đại ca." Triệu Hằng kịp thời nắm chặt vò rượu bên kia, thấp giọng ngăn lại.

Sở Vương nhìn đệ đệ, đại nam nhân

đã

trở thành phụ thân, trong mắt hổ chợt tuôn nước mắt, nức nở

nói: "Đại ca mới 28, đánh Trác châu, ta cùng với

hắn

kề vai chiến đấu, phụ hoàng bảo ta canh giữ Trác châu, trước khi đại ca tiến đến U Châu, đồng ý đánh bại U Châu liền tặng ta

một

vò rượu ngon...

không

chết ở chiến trường, nhưng lại chết ở tại..."

nói

đến đây, Sở Vương hất bàn tay đệ đệ, giơ vò rượu lên liền rót rượu vào miệng, rượu vẩy ra hất lên mặt,

không

phân



giọt nào là rượu giọt nào là nước mắt. Triệu Hằng trầm mặc nhìn huynh trưởng, nhìn

một

chút, chậm rãi nhớ lại chuyện khi còn

nhỏ. Huynh trưởng lớn hơn

hắn

ba tuổi, đường huynh lớn hơn

hắn

tám tuổi, tất cả mọi người là hài tử, huynh trưởng luôn chơi với đường huynh, chê

hắn

nhỏ

không

mang theo

hắn, có lần

hắn

không

muốn

đi

theo huynh trưởng, huynh trưởng mất hứng, là đường huynh cười

nói

đỡ cho

hắn.

Đều là người Triệu gia, đều là tay chân huynh đệ,

nói

không



sẽ

không

có.

Triệu Hằng ngửa đầu, trước rót đầy

một

bình rượu uống cạn.

Nhưng chuyện cũ

đã

qua, vẫn phải tiếp tục sống. Mắt thấy huynh trưởng uống cạn

một

vò lại

đi

lấy bình thứ hai, Triệu Hằng thấp giọng khuyên can

nói: "Đại ca,

đã

đủ rồi."

Sở Vương nhíu mày nhìn đệ đệ.

Triệu Hằng quét mắt phương hướng Hoàng Thành,

nói: "Say rượu trở về, truyền đến trong cung, sợ sinh nghi kỵ."

Đường huynh chết bất đắc dĩ, Triệu Hằng tiếc hận, nhưng

hắn

cũng có thể hiểu được uất khí của phụ hoàng. Phụ hoàng Bắc phạt thảm bại, người bị trúng tên, vốn cũng

không

vui, lại nghe

nói

có người muốn ủng hộ chất tử mà

không

phải là nhi tử ông đăng cơ, phụ hoàng hoàn toàn có lý do phẫn nộ. Nhà bách tính bình thường, chất tử ý đồ nhúng chàm gia tài thúc phụ đều phải bị răn dạy, huống chi là đế vị giang sơn? Diêu Tùng, Lữ Vân ủng hộ đường huynh, đường huynh cũng

không

có nghiêm khắc răn dạy,

hiện

tại đường huynh lấy cái chết chứng minh, mọi người đều biết

hắn

không

có lòng tạo phản, nhưng trước khi đường huynh tự sát,

không

ai dám cam đoan Diêu Tùng, Lữ Vân có gieo

một

hạt giống mưu phản ở trong lòng đường huynh hay

không.

"Huynh đệ chơi đùa từ

nhỏ

đến lớn chết rồi, cũng

không

cho ta say rượu?" Sở Vương hai đấm nắm chặt, trừng mắt phương hướng Hoàng Thành hỏi.

"Người chết quan trọng, hay là người sống?" Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào huynh trưởng hỏi.

Sở Vương lỡ mồm.

Triệu Hằng chỉ vào bình rượu tế đàn trống

không

nhấp nhô trong hồ

nói: "Uống rượu rồi, tình cảm tận cùng, trải qua chuyện này, đại ca càng cần... Cẩn thận làm việc."

không

biết là bởi vì

nói

một

lần quá nhiều, hay là tâm tình cũng bị việc này ảnh hưởng, Trước khi Triệu Hằng

nói

ra chữ "Cẩn",



ràng bị cà lăm. Tâm tư Sở Vương đều ở

trên

vò rượu

đang

trôi bồng bềnh phảng phất như du hồn của đường huynh,

không

nghe ra đệ đệ cà lăm, sau nửa ngày mới cười lạnh

nói: "Đó cũng là chất tử ông ta tận mắt nhìn lớn lên, chẳng lẽ

một

chút tình cảm thúc cháu cũng

không

có?"

Triệu Hằng rủ mắt, nắm bình rượu

nói: "Thiên gia, đều như thế."

Phụ tử đều có người tương tàn, huống chi thúc cháu.

Nghe ra huynh trưởng

đang

trách phụ hoàng, Triệu Hằng trịnh trọng khuyên nhủ: "Đế Vương khó làm, phụ hoàng xem trọng đại ca, đại ca, chớ sinh oán." Tuy rằng đường huynh chết làm cho người đồng tình, nhưng phụ hoàng từ trước đến nay rất thiên vị huynh trưởng, Triệu Hằng

không

hy vọng huynh trưởng oán hận phụ hoàng, bởi vì người bên ngoài dẫn đến thân phụ tử bất hoà.

một

là đường huynh

đã

chết,

một

là huynh trưởng còn sống, Triệu Hằng tự nhiên muốn huynh trưởng cân nhắc.

Sở Vương

không

nói

tiếng nào, cũng

không

biết nghe nghe lọt tai

không.

Triệu Hằng còn muốn khuyên bảo hai câu, xa xa bỗng nhiên truyền đến

một

tiếng hô to, hai huynh đệ đồng thời nhìn qua, thấy

không



bóng người, chỉ nghe tiểu thái giám áo xám kia

nói: "Đại Điện hạ, Đại Điện hạ, người mau trở về

đi

thôi, Vương Phi muốn sinh!" sợ Vương Gia nhà

hắn

nghe

không

được, liên tục hô nhiều lần.

Vợ muốn sinh?

Nghe thấy lời ấy, Sở Vương nhãn tình sáng lên miệng nhếch lên, cái gì Vũ An quận vương cái gì phụ hoàng, cái gì khổ sở oán hận gì, đều bị

hắn

quăng ra ngoài chín tầng mây, kích động bắt lấy bả vai đệ đệ đối diện, cười to vài tiếng, sau đó mãnh liệt ý thức được túm đệ đệ

không

có tác dụng gì, nhất thời buông đệ đệ ra, tiến lên nhặt mái chèo, ngồi ở mũi thuyền liều mạng chèo, tốc độ kia, giống như trong hồ có quái vật muốn bắt

hắn, nhanh như bay.

Lên bờ, Sở Vương cũng

không

thèm để ý đệ đệ

trên

thuyền, nhanh chân chạy như điên,

không

bao lâu, bên ngoài Vương Phủ liền truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Triệu Hằng ngồi

một

mình

trên

thuyền, nghiêng đầu nhìn mặt hồ, thẳng đến khi tiếng vó ngựa của huynh trưởng biến mất,

hắn

mới bước lên bờ hồ, từ từ

đi

hậu viện.

Tống Gia Ninh cũng biết tin vui Phùng Tranh muốn sinh, lúc này vừa cao hứng vừa khẩn trương. Phùng Tranh

đã

sinh ra Hoàng Trưởng Tôn Thăng ca nhi, thai này là trai hay là

gái

đều là việc vui, chỉ cần mẫu tử bình an là được, Tống Gia Ninh khẩn trương chính là mình. Tháng của nàng vừa vặn trễ hơn Phùng Tranh chừng

một

tháng, cuối tháng sau

sẽ

đến phiên nàng.

"Vương Gia." Nhìn thấy Thọ vương

đi

vào, Tống Gia Ninh

nói

khẽ, tâm

sự

cũng ở trong ánh mắt.

Triệu Hằng dìu nàng ngồi lên

trên

giường La Hán, tay trái ôm lấy bả vai nàng, tay phải

nhẹ

nhàng dán lên bụng phình của nàng. Chị dâu

đã

sinh

một

lần rồi, sinh lần thứ hai huynh trưởng còn hưng phấn như vậy,

hiện

tại cảm nhận hài tử của mình sắp ra đời, Triệu Hằng bỗng nhiên rất ngạc nhiên, vậy rốt cuộc là loại cảm giác gì.

Phùng Tranh lên cơn đau vào lúc mặt trời lặn, phía bên nàng vừa có động tĩnh, ngoại trừ Sở Vương cực kỳ hưng phấn, ngoại trừ thân đệ đệ quan tâm huynh trưởng

sẽ

thêm đứa cháu trai hay là cháu

gái, Duệ Vương Phủ, hoàng cung cũng đều

đang

đợi tin tức. Duệ Vương phi tháng bảy sinh nữ nhi, điều này làm cho Duệ Vương hy vọng có con trai trưởng hết sức bất mãn, nếu như chỗ đại ca thêm nhi tử...nữa, Duệ Vương... dẫu chỉ

một

ý niệm trong đầu, Duệ Vương cũng muốn đánh người.

Trong cung, biết được con dâu sắp sinh, Tuyên Đức Đế trực tiếp phái

một

tên tiểu thái giám

đi

Sở vương phủ chờ tin tức, chỉ cần sinh ra, bất luận sớm muộn gì, đều phải báo cho ông ta biết trước tiên. Nửa năm này đầu tiên là phạt Liêu đại bại, lại là chất tử chết dẫn tới lưu ngôn phỉ ngữ, bên cạnh

không



một

chuyện tốt, Tuyên Đức Đế nghẹn khuất nửa năm,

hiện

tại cần nhất

một

tin vui.

Trung cung, Lý hoàng hậu quỳ trước Ngọc Quan

âm, thành kính đọc thầm kinh thư, khẩn cầu Bồ Tát

một

lần nữa cho Sở Vương thêm con trai.

Gần giờ Tý, Phùng Tranh rốt cuộc sinh ra

một

tiểu tử béo, nặng sáu cân hai lượng, so với ca ca Thăng ca nhi còn nặng hơn. Sau khi bà đỡ chỉnh đốn thỏa đáng giao cho Sở Vương, Sở Vương ôm tiểu nhi tử, thích đến mức

đi

một

bước hôn

một

cái. Thăng ca nhi ba tuổi kiên trì phải đợi mẫu thân sinh đệ đệ xong, kết quả trời chưa tới canh hai liền ngủ mất rồi,

đang

ngủ bị phụ vương lớn giọng đánh thức, thằng bé vuốt mắt chạy đến, trông thấy phụ vương ôm tã lót, thằng bé nhảy nhót chạy tới.

Sở Vương ngồi

trên

ghế dựa, để cái ghế bên cạnh cho trưởng tử ngồi, sau đó hai người cùng nhau nhìn thằng bé vừa sinh ra.

Tuy là nửa đêm, nhưng tin vui vẫn truyền ra ngoài.

Duệ Vương biết được, tức giận đến hơn nửa đêm còn

đi

tới phòng ái thϊếp Trương Thị, hung ác mà sủng ái Trương Thị, Vương Phi

không

còn dùng được, liền trông chờ Trương Thị sinh con trai cho

hắn, chỉ cần là nhi tử, con vợ kế

hắn

cũng thích. Thọ vương phủ, xác định chị dâu mẫu tử bình an, Triệu Hằng, Tống Gia Ninh hoàn toàn yên tâm, nhất là Tống Gia Ninh. Nàng còn nhớ, Duệ Vương phi sinh ra nữ nhi, Hoàng Thượng ban thưởng cũng

không

có cho, đủ thấy có bao nhiêu hy vọng đối với tôn tử,

hiện

tại Phùng Tranh sinh ra, Hoàng Thượng cao hứng, như vậy

thì

tháng sau nàng sinh ra nữ nhi, Hoàng Thượng cũng

không

đến mức quá thất vọng, có thể

nói, Phùng Tranh sinh con, giúp nàng giảm bớt

không

ít gánh nặng.

Trong cung, lại thêm

một

tôn tử béo, chờ đến nửa đêm Tuyên Đức Đế rốt cuộc nở nụ cười, cởϊ áσ nới dây lưng, từ sau khi chất tử chết, lần đầu tiên ngủ yên ổn. Lý hoàng hậu bên kia, nghe

nói

Sở Vương phi quả nhiên sinh ra nhi tử, Lý hoàng hậu cũng hài lòng chui vào chăn, chỉ chờ Phùng Tranh ở cữ xong lại mở miệng.

Hôm sau hừng đông, Tuyên Đức Đế hậu thưởng con dâu trưởng, sau đó giống như mới nhớ tới, cũng bổ ban thưởng

một

phần cho Duệ Vương phi sinh con

gái. Nhưng đối với Duệ Vương phi mà

nói, phần ban thưởng muộn hai tháng này quả thực tựa như

một

cái tát, còn

không

bằng

không

cho, khổ cho nàng đuổi nha hoàn

đi, nhào lên

trên

giường ô ô khóc nửa ngày, đôi mắt cũng khóc sưng lên.

Hai chị dâu cũng sinh, Tống Gia Ninh càng ngày càng khẩn trương, buổi tối bắt đầu mất ngủ.

Triệu Hằng bị tiếng động nàng trở mình bừng tỉnh, hỏi nàng

đang

suy nghĩ gì, Tống Gia Ninh

nói

không

nên lời,

không

khỏi bối rối.

Triệu Hằng có thể đề điểm nàng vẽ tranh, nhưng chuyện sinh con lại giúp

không

được gì, từ phía sau ôm lấy nàng, thấp giọng

nói: "Ngày mai, mời nhạc mẫu."

Cơ thể Tống Gia Ninh càng ngày càng nặng, 16 tháng này, đều là Thái phu nhân, mẫu thân đến Vương Phủ nhìn nàng, nhưng...

"Ngày mai mới mười bốn a." Tống Gia Ninh

nhỏ

giọng nhắc nhở, hiểu lầm Vương Gia nhớ lộn thời gian.

Triệu Hằng nắm chặt tay nàng, cùng nhau đặt

trên

bụng nàng: "Chỉ cần nàng muốn, nhạc mẫu có thể, ở tại Vương Phủ."

một

người là Vương Phi của

hắn,

một

người là cốt nhục sắp ra đời của

hắn, giờ này khắc này, hai mẹ con các nàng mới là quan trọng nhất.

Tống Gia Ninh nở nụ cười, nước mắt im lặng lăn xuống.

Nàng biết



nàng

đang

sợ cái gì rồi, nàng sợ nàng sinh

không

ra, sợ nàng gặp chuyện

không

may, sợ thức dậy, nàng lại trở về tòa điền trang vùng ngoại ô, sợ phát

hiện

mình chỉ là mơ

một

giấc mơ đẹp, mơ cùng hoàng thượng trẻ tuổi. Vì sao là Hoàng Thượng? Bởi vì tình cảnh như vậy, cũng chỉ có Hoàng Thượng có thể cứu nàng thôi.