Chương 126

Ngày Vương Phi cập kê, Triệu Hằng cố ý trở về phủ sớm hơn

một

canh giờ,

không

ngờ vừa xuống xe ngựa, liền từ trong miệng thị vệ biết được, hôm nay có người tặng tiểu vương phi của

hắn

một

phần lễ cập kê, còn là bạn cũ

không

chịu lộ ra tính danh. Thân thế Vương Phi Triệu Hằng

đã

phái người điều tra, ít nhất,

hắn

nghĩ

không

ra Vương Phi có người bạn cũ nào.

"Tra." Triệu Hằng thản nhiên

nói.

Thị vệ lúc ấy liền tra xét, cuối cùng phát

hiện

người tặng lễ

thì

ra là tên ăn mày, bị người khác sai khiến đến tặng lễ, về phần chỉ điểm người họ gì tên chi bộ dạng dài ngắn thế nào

đang

ở nơi nào, tên khất cái kia hoàn toàn

không

biết, manh mối

đã

hoàn toàn đứt đoạn. Nhưng việc này đủ để chứng minh, người tặng lễ tuyệt

không

phải bạn cũ Vương Phi.

Ánh mắt Triệu Hằng hơi trầm xuống, đổi áo bào lập tức

đi

hậu viện, bọn nha hoàn hành lễ,

hắn

đã

bước vào nhà chính.

Từ sau khi Tống Gia Ninh mang thai, Vương Gia

sẽ

không

cho nàng rồi

đi

nghênh đón, lúc này nghe

hắn

đã

đến, Tống Gia Ninh nhìn cây trâm hoa mẫu đơn trong hộp, tâm niệm thay đổi

thật

nhanh, lúc Triệu Hằng

đi

vào nội thất, Tống Gia Ninh cũng khôi phục vẻ mặt bình thường. Rời ghế ngồi, Tống Gia Ninh

nói

với nam nhân mặc trường bào màu xám nhạt: "Vương Gia tới

thật

đúng lúc, ngày hôm nay có người tự xưng là bạn cũ của thϊếp đưa

một

phần lễ, nhưng thϊếp căn bản

không

có bạn cũ có thể tặng loại trâm này..."

Triệu Hằng nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt u ám giống như mây mù.

Tống Gia Ninh cố gắng giả ngu, mờ mịt xin giúp đỡ nhìn qua

hắn.

Triệu Hằng

đã



ràng tính nết của nàng, biết



nàng đơn thuần chất phác,

hiện

tại Tống Gia Ninh lại chủ động khai báo, Triệu Hằng liền

không

hề nghi ngờ nàng, cúi đầu nhìn cái hộp trong tay. Cây trâm hoa mẫu đơn đẹp đẽ quý giá tinh xảo, tùy tiện

một

viên hồng bảo thạch cũng giá trị liên thành, người tặng lễ hẳn là người đại phú đại quý. Trong nháy mắt này, trong đầu Triệu Hằng liên tiếp

hiện

lên mấy đạo nhân ảnh, toàn bộ là chân dung nam nhân gặp qua nàng, cuối cùng chỉ còn lại có

một

người Quách Kiêu.

Triệu Hằng

không

có chứng cứ, nhưng

hắn

có lý do hoài nghi, Quách Kiêu trước kia lại nhiều lần hãm hại nàng hủy danh tiết nàng, hoặc là xuất phát từ chán ghét kế huynh đối với kế muội, hoặc chính là xuất phát từ chiếm hữu của

một

người nam nhân đối với mỹ nhân tuyệt sắc.

hiện

tại cây trâm lấy lòng vừa xuất

hiện,

thật

nếu là Quách Kiêu gây nên, tâm tư Quách Kiêu đối với nàng, chính là



rành rành.

"Thích

không?" Triệu Hằng hỏi nàng, giọng

nói

bình tĩnh.

Tống Gia Ninh cau mày

nói: "Cây trâm tuy tốt, nhưng vật

không



lai lịch, thϊếp

không

muốn."

Cây trâm này

thật

sự

rất đẹp, đây là

sự

thật, Tống Gia Ninh cảm thấy, nàng mà cứ ghét bỏ, ngược lại dễ dàng khiến Vương Gia sinh nghi.

Triệu Hằng nghe vậy, nhíu nhíu mày, dặn dò Song nhi

nói: "phá hủy."

không

phải ném

đi

vứt

đi, mà là hủy, hai chữ vô cùng đơn giản, đủ để chứng minh

hắn

đối với cây trâm này là

không

thích. Song nhi

không

khỏi sợ hãi, đáp

một

tiếng, lập tức đóng hộp đầu

đi

ra, giao cho Lưu Hỉ canh giữ ở bên ngoài. Lưu Hỉ biết công phu, biết được Vương Gia muốn hủy cây trâm, tự nhiên có trăm ngàn loại biện pháp, nhận hộp rời

đi.

Nội thất, Triệu Hằng

đi

đến trước bàn đọc sách ngồi xuống.

Tống Gia Ninh nhìn ra được

hắn

hiện

tại rất

không

vui, cũng đoán được nguyên nhân, người nam nhân nào có thể khoan dung nam nhân khác tặng đồ trang sức lấy lòng thê tử của mình?

đi

theo

hắn

đi

qua, Tống Gia Ninh vừa châm trà

hắn

vừa oán hận

nói: "Vương Gia, đối phương giấu đầu thụt đuôi tặng thϊếp cây trâm, bị người truyền

đi

không

biết

nói

cái gì lời ong tiếng ve nữa, chúng ta vẫn nên gọi người điều tra thêm nha?"

Triệu Hằng nhìn nước trà trước mặt, lãnh ý

trên

mặt



ràng hơn.

hắn

điều tra,

không

có mục tiêu hoài nghi, lại

không

chứng cứ, cho dù có

thì

như thế nào, quan hệ đến danh tiết của nàng,

hắn

thật

sự

truy cứu, được nhất liên lụy vẫn là nàng. Phụ hoàng vốn cũng

không

thích nàng, Triệu Hằng

không

thể để cho bên ngoài truyền ra lưu ngôn phỉ ngữ bất lợi với nàng, Quách Bá Ngôn chỗ đó

hắn

cảnh cáo

một

lần, Quách Bá Ngôn cũng ra tay giáo huấn con trai, là Quách Kiêu...

Triệu Hằng đáy mắt hiển

hiện

một

tia lệ khí.

Tống Gia Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Vương Gia

âm

trầm như vậy, sợ tới mức câm như hến, cả người cứng đờ đứng ở bên cạnh,

không

dám động cũng

không

dám lên tiếng. Triệu Hằng hoàn hồn, nhìn thấy nàng bộ dạng sợ hãi cẩn thận, ngẫm lại hôm nay là ngày tốt nàng cập kê, bị người dây dưa cũng

không

phải là lỗi của nàng, liền tạm thời đè xuống luồng lệ khí này, cười cười, đưa tay cho nàng.

hắn

cười, giống như mùa đông khắc nghiệt bỗng nhiên biến thành mùa xuân tháng ba ấm áp, trái tim Tống Gia Ninh

không

hoảng hốt chân

không

cứng, chỉ có chút hồ đồ mà đưa tay giao cho

hắn,

không

hiểu

hắn

vì sao trước sau biến hóa sao lớn như vậy. Triệu Hằng ôm người ngồi lên

trên

đùi, tay áo run lên, trong tay liền có thêm

một

hộp trang sức hẹp dài.

Tống Gia Ninh vui mừng che miệng lại, đây, đây là lễ vật Vương Gia tặng nàng cập kê sao?

Nàng chỉ nhìn hộp liền vui đến như vậy, dường như

hắn

tặng cái hộp trống

không

cũng làm nàng thỏa mãn hơn người kia tặng cây trâm hoa mẫu đơn, uất khí nơi đáy lòng Triệu Hằng bỗng nhiên tan thành mây khói, dùng ánh mắt ra hiệu nàng lấy ra quà tặng. Tống Gia Ninh hưng phấn gật đầu, nhận hộp,

nhẹ

nhàng mở nắp ra, chỉ thấy bên trong đặt

một

cây trâm phượng bằng vàng ròng. Đầu cây trâm là đóa Tường Vân, trong mây cất giấu

một

viên hồng bảo thạch, phía

trên

Tường Vân là

một

con Kim Phượng Hoàng, trong miệng Phượng Hoàng ngậm

một

viên hồng bảo thạch, đôi mắt cũng làm bằng hồng bảo thạch. Vô luận đắt đỏ, chạm trổ hay là ngụ ý, cũng

không

thể thắng được cây trâm hoa mẫu đơn kia.

Tống Gia Ninh nhìn đến nhập thần, thích cây trâm phượng tinh xảo này, càng thích người tặng cây trâm phượng,

hắn

là tướng công

đã

bái thiên địa của nàng, là nam nhân đường đường chính chính của nàng, cây trâm

hắn

tặng, nàng có thể

thật

vui vẻ mà mang

đi

ra ngoài,

không

cần có bất kỳ băn khoăn nào.

"Thích

không?" Triệu Hằng ôm eo nàng hông.

Tống Gia Ninh đối với cây trâm gật đầu, bàn tay

nhỏ

bé lấy cây trâm ra, kìm lòng

không

đặng sờ sờ, thích lắm, trong mắt cũng nhìn

không

thấy

hắn.

Thích như vậy, vừa nhìn liền phát ra từ đáy lòng, tuyệt

không

giả dối.

Triệu Hằng cũng rất thích, thích dáng vẻ nàng thỏa mãn, thích trong lòng Vương Phi của mình chỉ có

hắn.

"Đeo lên." Triệu Hằng thấp giọng

nói.

Tống Gia Ninh bị

hắn

đánh thức, liếc

hắn

một

cái, đánh bạo đưa cây trâm cho

hắn, làm nũng

nói: "Vương Gia giúp thϊếp."

Triệu Hằng cười nhạt, đưa tay, chậm rãi cài cây trâm vào búi tóc đen nhánh của nàng.

Tống Gia Ninh muốn

đi

soi soi gương, vừa muốn động, thoáng nhìn ánh mắt thưởng thức của

hắn, Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, khẽ hơi cúi đầu, bàn tay

nhỏ

bé nắm chặt ngọc bội bên hông

hắn,

nhỏ

giọng hỏi: "Đẹp, đẹp

không?"

Hai đời, nàng lần đầu tiên ở trước mặt nam nhân, da mặt dày như vậy.

"Khuynh quốc khuynh thành." Triệu Hằng nâng cằm nàng lên, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng này.

~

Tống Gia Ninh qua lễ cập kê

không

lâu, vừa vào tháng sáu, phía bắc liền truyền đến tin tức Tuyên Đức Đế chiến bại, cả triều sợ hãi.

Triệu Hằng lại bắt đầu ngủ ở Tiền viện, nhưng mỗi đêm đều cùng Tống Gia Ninh dùng cơm, ban ngày

hắn

tiến cung làm việc, Tống Gia Ninh từ mấy người Song nhi nghe được tin tức. Nghe

nói

trên

đùi Tuyên Đức Đế trúng hai mũi tên, Tống Gia Ninh

âm

thầm kinh hãi, lúc Song nhi dùng

một

loại ngữ khí tự hào đề cập Quách Kiêu dốc sức liều mạng hộ giá mặt

không

đổi sắc chịu nỗi đau đớn cắt thịt rút mũi tên, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy trái tim băng giá.

Quách Kiêu có thể chịu đựng nỗi khổ người thường

không

thể chịu, Quách Kiêu lại có thể lập được đại công cứu giá, từ nay về sau tất nhiên trở thành người tâm phúc trước mặt Tuyên Đức Đế, chỉ sợ công lao nhiều năm của kế phụ cũng

không

sánh bằng phần ân cứu mạng này của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh vốn sợ Quách Kiêu, vốn tưởng rằng gả cho Thọ vương có thể vô tư rồi,

không

nghĩ tới Quách Kiêu còn

không

có hết hy vọng với nàng, hơn nữa trở nên nhiều hơn.

May mắn thương thế

hắn

quá nặng, dường như phải ở Trác châu tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể trở về kinh, Tống Gia Ninh sờ sờ bụng, đến lúc đó hài tử

đã

sinh ra rồi, ít nhiều thở dài

một

hơi.

một

trận chiến này với Liêu quốc, là Đại Chu chủ động khıêυ khí©h,

hiện

tại chiến bại, Liêu quốc tất nhiên

sẽ

không

dễ dàng bỏ qua, Tuyên Đức Đế dự đoán Liêu quân

sẽ

phản công, vẫn lưu lại Trác châu đến tháng bảy, an bài tốt công việc phòng ngự, lúc này mới hồi kinh trước thời hạn. Hoàng Thượng về kinh, hoàng thúc Tần vương, nhị hoàng tử Duệ Vương, Tam hoàng tử Thọ vương, Tứ hoàng tử ©υиɠ Vương dẫn đầu bá quan ra thành đón chào, nhưng loan giá chưa từng dừng lại, trực

đi

vào cửa thành.

không

cần nhắc nhở, ai cũng biết Tuyên Đức Đế lúc này

đang

không

thoải mái, triều đình

trên

dưới đều cẩn thận

nói

làm việc, e sợ làm tức giận Đế Vương.

Cuối tháng bảy, Duệ Vương phi sinh nữ nhi, Tuyên Đức Đế nhận được tin tức, mặt càng thúi hơn.

Giữa tháng 8, Liêu quốc quả nhiên phát binh xâm Chu, Quách Bá Ngôn, Hàn Đạt liên thủ chặn đánh gọn, đẩy lui Liêu quân, tạm thời

không

dám tái phạm, Tuyên Đức Đế lúc này mới thu hồi mặt lạnh, rốt cuộc ở buổi tảo triều lộ ra nụ cười. Đế Vương nở nụ cười, cũng có nghĩa là văn võ bá quan có thể thở

một

ngụm rồi. Chiến

sự

tạm ngừng, cuối tháng tám Quách Bá Ngôn suất lĩnh cấm quân hồi kinh, Xu Mật Sứ Tào Du dâng thư, tấu xin Hoàng Thượng khao thưởng phạt Tấn, tướng sĩ có công chống lại Liêu quốc.

Người có công thưởng người có lỗi phạt, ba lượt chiến

sự

không

thể

nói

nhập làm

một.

Tuyên Đức Đế giữ lại tất cả tấu chương muốn ông ta khao thưởng tam quân, đồng loạt

không

trả lời. Tào Du

không

có cách, đành phải

đi

mời Vũ An quận vương vị chất tử của hoàng đế này

đi

đến trước mặt Tuyên Đức Đế vì các tướng sĩ cầu xin thương tình, vì sao

không

tìm Sở Vương, bởi vì Sở Vương cũng

không

tham dự trận chiến phạt Tấn,

không

có lập trường

nói

chuyện. Vũ An quận vương cũng là võ tướng, xưa nay

yêu

quý binh sĩ thủ hạ, nghe xong Tào Du

nói

chuyện, lập tức tiến cung.

"Hoàng Thượng, theo lệ cũ triều đình phát binh luận công ban thưởng, trong bốn tháng các tướng sĩ phạt Tấn có công, triều đình

không

khao thưởng, sợ

sẽ

có lời oán thán, khiến quân tâm bất ổn." Vũ An quận vương thành tâm

nói.

Tuyên Đức Đế cúi đầu phê duyệt tấu chương, liên tục phê tam cái, ông ta mới ngẩng đầu nhìn chất tử đối diện, châm chọc cười

nói: "Chuyện này,

không

cần sốt ruột, chờ ngươi làm Hoàng Thượng, do ngươi tới thưởng cũng

không

muộn."

Vũ An quận vương nghe xong, mặt đỏ lên tại chỗ, muốn

nói

cái gì, đón ánh mắt

âm

tàn của thúc phụ Hoàng Thượng, Vũ An quận vương suy nghĩ cẩn thận

một

việc.

thì

ra thúc phụ

đã

sớm biết chuyện ngày đó trong hỗn loạn Diêu Tùng, Lữ Vân muốn ủng hộ

hắn

đăng cơ rồi, nhưng thúc phụ vậy mà nghẹn tròn ba tháng, liên tục nghẹn đến hôm nay, mới tìm được cơ hội phát tiết ra.

Thúc phụ của

hắn, nghi kỵ

hắn

ba tháng.

Liên quan đến ngôi vị hoàng đế,

hắn

chính là có

một

trăm cái miệng, sợ là cũng rửa

không

sạch hiềm nghi

hắn

muốn soán vị trong lòng thúc phụ.

Vũ An quận vương

không



một

trăm cái miệng,

hắn

cũng

không

biết có thể

nói

cái gì, hành lễ với Tuyên Đức Đế, xoay người lại

đi

ra ngoài,

đi

đến nửa đường, bỗng nhiên cúi đầu, chợt tông mạnh vào cây cột

một

bên đại điện!

hắn

không

biết

nói, nhưng

hắn

biết làm,

hắn

chết, thúc phụ

sẽ

tin

hắn, dù thế nào

đi

nữa

hắn

không

chết, bị thúc phụ nghi kỵ, cả nhà cao thấp cũng

không

sống yên lành được.

Biến cố nảy sinh, Tuyên Đức Đế vụt đứng dậy, cùng Đại Thái Giám Vương Ân bay nhanh

đi

đến bên cạnh chất tử, chỉ thấy Vũ An quận vương cái trán đổ máu đầm đìa, đôi mắt mở to trừng mắt với Tuyên Đức Đế, bờ môi rung rung, dường như có lời gì muốn

nói, cuối cùng

một

chữ cũng

không

thể

nói

ra, nghiêng đầu

một

cái,

đi. Tuyên Đức Đế kinh hãi, nhào vào

trên

người chất tử kêu khóc, hối hận chồng chất. Ông ta chỉ là khó chịu trong lòng, nhất thời thốt ra, chất nhi làm sao lại...

một

bên, Vương Ân len lén liếc mắt Tuyên Đức Đế, lập tức lại rũ mắt xuống.