Chương 116

Hai người ôm nhau

một

lúc, cuối cùng là Tống Gia Ninh lạnh trước, nhắc nhở Thọ vương kéo qua cái chăn vừa mới bị

hắn

giật ra.

Triệu Hằng nằm ở

trên

vai nàng, đầu bất động, đưa tay sờ sờ bên cạnh, túm chăn liền kéo qua, đắp lên cũng

không

kín. Tống Gia Ninh thấy

hắn

lười, tự mình đắp kín chăn, tay ôm eo

hắn, thử để chân xuống. Triệu Hằng phối hợp nâng eo lên, chờ nàng duỗi đều,

hắn

lại nằm xuống.

Trước

một

khắc vẫn là mưa to gió lớn,

hiện

tại gió êm sóng lặng liền trở nên ấm áp, Tống Gia Ninh cọ cọ đầu

hắn, rốt cuộc nhớ tới phòng bếp nấu cháo, cười hỏi

hắn: "Vương Gia còn dùng cháo nữa

không?" Bận rộn

một

trận, nàng giống như đói hơn rồi.

Vương Phi của mình phi ôn ôn nhu nhu, lập tức kéo tới ăn, Triệu Hằng mở to mắt, ừ

một

tiếng.

Tống Gia Ninh liền vỗ vỗ lưng

hắn: "Vậy Vương Gia mặc quần áo

đi, ta bảo Lục nhi bưng lên."

Triệu Hằng ngẩng đầu, thấy bên má nàng lưu lại đỏ ửng, mắt hạnh lóng lánh thẹn thùng vừa dịu dàng nhìn

hắn,

không

có bất kỳ cẩn thận hoặc bất an nào, Triệu Hằng rốt cuộc liền hiểu, nàng căn bản

không

nghe thấy

âm

thanh cà lăm "An An" kia, cũng đúng, lúc ấy nàng

đang

bị

hắn

trừng phạt dục tiên dục tử, có thể ngay cả tiếng kêu của mình nàng cũng nghe

không

được đâu?

Triệu Hằng nhanh chóng khôi phục trấn định, hôn

nhẹ

cái miệng hồng hồng của nàng, lúc này mới đứng dậy.

hắn

ngồi ở cuối giường mặc trung y, Tống Gia Ninh cầm chiếc khăn ở bên cạnh che mình lại, núp trong chăn thu thập

một

lát mới đỏ mặt ngồi xuống, lắc chuông gọi Lục nhi. Ở trong ổ chăn ấm áp chờ đợi nửa canh giờ, hai người cũng

không

muốn lại đổi chỗ, bảo Lục nhi bưng khay vào màn, sau đó hai vợ chồng mỗi người bưng bát cháo củ từ cẩu kỷ, mặt đối mặt mà ăn.

"Vương Gia, người tám phần

sẽ

có thêm đứa cháu trai hoặc cháu

gái

đó." Tống Gia Ninh cười

nói

với

hắn,

hiện

tại mới hiểu được, trong xe ngựa

hắn

không

nói

đón nàng, nhất định là suy nghĩ đến đại

sự

mà Tuyên Đức Đế dặn dò.

Triệu Hằng ngoài ý muốn nhìn nàng.

Quả là thế, Tống Gia Ninh trong lòng thoải mái hơn rồi, có chút ít hâm mộ

nói: "Chị dâu ngày mai mời Lang trung xem mạch, rất nhanh liền biết chính xác."

Trong đầu Triệu Hằng lập tức

hiện

lên bộ dạng càn quấy Hổ Đầu của chất tử Thăng ca nhi, tới cuối năm có thể

sẽ

nhiều thêm đứa cháu trai, ánh mắt của

hắn

so với lúc nãy nhu hòa hơn thêm vài phần,

nói: "Chuyện tốt."

Tống Gia Ninh

một

tay bưng bát

một

tay múc cháo uống, thấy

hắn

như vậy, liền

đãnhìn ra, Vương Gia nhà mình là

một

người thích hài tử. Tống Gia Ninh rũ mắt xuống, nhìn bụng của mình, bỗng nhiên đặc biệt chờ mong ngày nàng sinh ra hài tử, chờ mong nhìn bộ dạng Thọ vương dỗ hài tử.

~

Triệu Hằng bây giờ chức quan

không

cao, nhưng

hắn

là Vương Gia, bởi vậy cũng có tư cách vào triều sớm, trời chưa sáng liền thức dậy, đơn giản dọn dẹp

một

chút rồi ra cửa. Bên cạnh Quách Bá Ngôn

đang

muốn ra cửa, nghe được động tĩnh trước cửa Vương Phủ, ông cố ý ở trong cửa chờ giây lát, đợi xe ngựa Vương Phủ quẹo ra ngõ

nhỏ, ông mới cỡi ngựa vào triều.

Đến đại điện, Triệu Hằng, Duệ Vương

đi

theo Tần vương đứng ở phía trước hàng Văn Thần, Vũ An quận vương, Sở Vương, Cung Vương xếp vào hàng ngũ võ quan bên cạnh, Quách Bá Ngôn và Triệu Hằng mặc dù là cha vợ, nhưng ở

trên

triều đình chính là người xa lạ.

Tuyên Đức Đế sau khi ngồi xuống, trước mặt mọi người tuyên bố ông ta muốn quyết sách phạt Tấn, bảo Văn Võ Đại Thần thương nghị.

Xu Mật Sứ Tào Du cùng phần lớn võ quan ủng hộ Hoàng Thượng phạt Tấn.

Tể Tướng Từ Nguy cầm đầu quan văn

thì

không

tán thành, lý do bên ngoài là sau lưng Tấn quốc có cường Liêu trợ giúp, trận chiến này khó đánh, mà Tấn quốc lại chật hẹp

nhỏ

bé, dân chúng ở khu vực phía nam ngay từ lúc Cao Tổ Hoàng Đế phạt Tấn

thì

đa số

đã

di chuyển vào Đại Chu, có đánh hạ cũng

không

có tác dụng gì,

khôngđáng hao người tốn của. Nhưng nghiên cứu về căn bản, những văn thần này vẫn là lo lắng Tuyên Đức Đế

không

thể nào đánh được đâu, dù sao thiên hạ Đại Chu gần như đều là Cao Tổ Hoàng Đế đánh được.

Tuyên Đức Đế làm sao

không

đoán được tâm tư của những thần tử này? cũng bởi vì bọn họ xem thường ông ta, Tuyên Đức Đế mới càng phải chứng minh năng lực hoàng đế của ông ta với văn võ bá quan, lê dân bách tính, chờ ông ta bỏ Tấn quốc vào trong túi, điều mà huynh trưởng Cao Tổ hoàng đế đều

không

giải quyết được, khi đó, ông ta mới có thể chính thức thoát khỏi bóng mờ của huynh trưởng bao phủ ở

trên

đầu của ông ta.

"Các khanh

không

cần nhiều lời, trẫm ý

đã

quyết, hôm nay phát binh phạt Tấn."

Quan sát văn võ bá quan phía dưới, Tuyên Đức Đế trầm giọng tuyên bố.

Quan văn trầm mặc, võ quan hô to thánh minh.

Sau khi tan triều, Tuyên Đức Đế gọi Xu Mật Sứ Tào Du mấy vị võ quan trọng thần đến Sùng Chính điện nghị

sự, chư vị Vương Gia, Vũ An quận vương cũng

đi, cuối cùng thương nghị ra hai chiến sách, do Tào Du dẫn đầu mười vạn đại quân vây công Tấn quốc, mặc khác phái Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt quanh năm đóng giữ Hùng Châu mang binh ngăn chặn viện binh Liêu quốc.

Chiến sách nhất định, lập tức thi hành.

Sở Vương, Cung Vương đều muốn ra trận gϊếŧ địch, bị Tuyên Đức Đế ấn chặt, hai huynh đệ vô cùng buồn bực, Triệu Hằng thấy phụ hoàng bố trí đánh viện binh cùng

hắn

không

mưu mà hợp, liền cũng

không

có lên tiếng, chỉ có Quách Bá Ngôn, sau khi trở lại Quốc Công Phủ, lập tức viết thư cho nhi tử ở phía xa ngàn dặm. Trưởng tử tháng mười năm trước rời kinh, ba tháng Quách Bá Ngôn và Trưởng tử

không

có được

một

phong thư nhà,

hiện

tại Trưởng tử là thủ hạ của Hàn Đạt, trận chiến này nhất định lên sân khấu, Liêu quân thiết kỵ tuyệt

không

phải bình thường, Quách Bá Ngôn lo lắng Trưởng tử khinh suất bị thương.

Ba ngày sau, Hùng Châu, từ khi bị phụ thân điều khỏi kinh thành, Quách Kiêu lần đầu tiên nhận được thư nhà của phụ thân, nhìn thấy phụ thân đối với

hắn

dặn dò và khuyên bảo, Quách Kiêu cười nhạt, khuôn mặt rám đen chút ít, càng lộ ra răng trắng sáng chỉnh tề, giống như lưỡi đao

hiện

ra hàn quang. Cất kỹ thư nhà, Quách Kiêu trở mình lên ngựa, tay cầm dây cương nhìn phương hướng xa kinh thành.

Phụ thân quá lo lắng rồi,

hắn

sao có thể để mình gặp chuyện

không

may? Kinh thành còn có muội muội

đang

chờ

hắn

đó.

17 tháng giêng, Đại Chu điều binh phạt Tấn, Tấn Đế nhận được tin tức, nghe tin

đãsợ mất mật, lập tức phát thư cầu viện Liêu quốc. Tấn quốc chính là quân cờ tốt mà Liêu quốc cản trở Đại Chu, mỗi năm còn dâng lễ các loại kỳ trân dị bảo, Tấn quốc gặp nạn, Liêu quốc đương nhiên phải xuất binh tiếp viện, phái hai viên đại tướng dẫn đầu tám vạn thiết kỵ xuôi nam.

Mà Liêu quân trợ giúp Tấn quốc, cần phải

đi

qua cứ điểm ̣núi đá này, Hàn Đạt sớm

đãsuất lĩnh năm vạn tinh binh ở chỗ này dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), mặt khác sai hai tướng lãnh thiếu niên Quách Kiêu, Hàn Chính Xương mang 5000 khinh kị binh sớm qua sông mai phục ở bờ bên kia. 12 tháng hai, Liêu quân qua sông được

mộtnửa, Hàn Đạt chính diện đón đánh, Liêu quân

không

có chuẩn bị đại bại trở ra,

trênđường lui binh, Quách Kiêu, Hàn Chính Xương từ hai cánh lao ra cắt đứt đường phía sau, cùng Hàn Đạt trước sau giáp kích, đánh nhau kịch liệt nửa ngày, Liêu quân chết trận hơn ba vạn, bị thương

một

vạn, đầu hàng ba vạn, còn thừa gần

một

vạn chật vật mà chạy, Tấn quốc lập tức tứ cố vô thân.

Lần này đánh viện binh, chủ tướng Hàn Đạt dựng lên công đầu, Quách Kiêu xung trận ngựa lên trước dũng mãnh thiện chiến, bắt sống Đại Tướng Liêu quốc Da Luật Tề, công lao gần với Hàn Đạt.

Tin chiến thắng truyền tới kinh thành, Tuyên Đức Đế đương triều khen ngợi Quách Bá Ngôn hổ phụ vô khuyển tử, Quách Bá Ngôn cũng tự hào

không

thôi, nhưng khóe môi

không

dương, trong lòng của ông hơi hồi hộp

một

chút,

âm

thầm nhìn Thọ vương góc đối diện. Triệu Hằng mặt

không

biểu tình, dường như Quách Kiêu lập công hay

khôngkhông

có quan hệ gì với

hắn, nhưng Quách Bá Ngôn

không

cười được, năm trước ông chính miệng hứa hẹn

sẽ

điều Trưởng tử rời kinh

một

năm, hôm nay Trưởng tử tuy rằng lập công, có Thọ vương ở chỗ này, ông cũng

không

có thể sớm điều Trưởng tử trở về.

Quách Bá Ngôn

không

khỏi có chút nghẹn khuất, nghẹn khuất xong lại nhớ tới mấy chuyện hồ đồ trưởng tử

hắn

làm, cuối cùng tự hào cũng tốt, bất đắc dĩ cũng tốt, chỉ có thể hóa thành thở dài

một

tiếng. Đợi thôi, ai bảo trưởng tử đắc tội là Thọ vương? chuyện tả hữu phạt Tấn

một

lát hết

không

được, nếu như trưởng tử lại lập chiến công, Tuyên Đức Đế mở miệng gọi trưởng tử trở về, vậy Thọ vương liền

không

trách được

trên

đầu Quách gia bọn họ.

Vương Gia

thì

như thế nào, Vương Gia cũng phải nghe phụ hoàng lão tử của

hắn!

~

Thọ vương phủ.

Tuyên Đức Đế ở

trên

triều đình khen ngợi Quách Kiêu, Tống Gia Ninh vừa mới tỉnh ngủ, gần đây triều đình phạt Tấn, tâm tư Thọ vương mang quốc

sự, thời gian ngủ ở Tiền viện nhiều, tối hôm qua hiếm khi có hào hứng đến hậu viện bồi nàng, buổi tối giày vò lợi hại chút ít, cho nên Tống Gia Ninh ngủ lấy lại sức. Tỉnh ngủ, Tống Gia Ninh lười biếng

không

muốn nhúc nhích, yên lặng cảm thụ dư vị tối hôm qua, Vương Gia dũng mãnh nhiệt tình trước sau như

một, chính là chẳng biết tại sao, lại

không

chịu lên tiếng, từ đầu tới đuôi đều chỉ im lìm làm, Tống Gia Ninh thích

thì

thích, nhưng cảm thấy... Thiếu

một

chút gì đấy.

Nằm đủ rồi, mặt trời cũng lên cao, Tống Gia Ninh gọi bọn nha hoàn

đi

vào hầu hạ.

Song nhi, Lục nhi hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, Cửu Nhi xếp chăn trải chiếu, nàng là phụ trách ghi chép nguyệt

sự

của chủ tử, ấn quy luật hôm nay nguyệt

sự

của chủ tử nên

đã

đến, Cửu Nhi liền cố ý kiểm tra đệm giường

một

chút, kết quả sạch

sẽ,

không

có cái gì. Nhưng chuyện nguyệt

sự

này, cho dù chủ tử rất có quy luật, trong

một

ngày cũng có buổi sáng, giữa trưa hoặc chạng vạng tối khác nhau, Cửu Nhi

sẽkhông

coi là quan trọng, chỉ ôm chăn màn nhắc nhở chủ tử: "Vương Phi, nguyệt

sựcủa người sắp tới, có muốn sớm đeo lên dây lưng hay

không? "

Tống Gia Ninh sau khi vào kinh có Thái phu nhân, mẫu thân tỉ mỉ chăm sóc, cả người điều trị rất tốt, nguyệt

sự

từ trước đến nay cũng rất chuẩn, nghe Cửu Nhi

nói

như vậy, Tống Gia Ninh liền gật gật đầu. Nhưng mãi cho đến chạng vạng tối nguyệt

sựcũng

không

có tới, xem chừng đêm nay Vương Gia muốn nghỉ tại hậu viện, Tống Gia Ninh sớm lấy dây lưng

đi

xuống, miễn cho Vương Gia hiểu lầm.

Mặt trời đỏ xuống phía tây, Triệu Hằng về phủ, lại

không

lập tức trở về hậu viện,

mộtngười

đi

thư phòng.

Tiểu nha hoàn báo hành tung của Vương Gia cho Vương Phi.

Tống Gia Ninh

hiện

tại

sẽ

không

bởi vì Vương gia

không

có kịp thời tới gặp nàng mà suy nghĩ lung tung, đoán được Vương Gia

đi

thư phòng khẳng định có chính

sự, Tống Gia Ninh an vị ở noãn tháp tiếp tục lật "Sử Ký" xem. Có Vương Gia dạy bảo, Tống Gia Ninh

đã

đọc xong quyển thứ nhất rồi, trong tay cầm là Quyển 2, lật nhìn ba bốn trang, Thọ vương

đã

đến.

Tống Gia Ninh để sách xuống, cười

đi

ra ngoài nghênh đón.

Triệu Hằng gật gật đầu với nàng, ngồi ở

trên

ghế nhà chính, ý là trực tiếp bày cơm.

Tống Gia Ninh cũng

không

nghĩ nhiều, ngồi xuống cùng

hắn

dùng cơm,

trên

bàn cơm tùy ý trò chuyện chút ít việc nhà, nhưng Tống Gia Ninh rất nhanh liền phát

hiện, đêm nay Vương Gia vẫn

nói

ít trước sau như

một, nhưng ngay cả hào hứng nghe nàng

nóichuyện phiếm cũng nhàn nhạt. Tống Gia Ninh thức thời im lặng, sau khi ăn xong súc miệng, thuận theo

hắn

đi

nội thất, cởϊ áσ ra, hai vợ chồng lên giường bạt bộ.

"Vương Gia có tâm

sự?" Tống Gia Ninh tựa ở bên cạnh

hắn, cẩn thận hỏi, cảm thấy

hắn

giống như

không

quá cao hứng.

Triệu Hằng nhìn nhìn nàng,

nói: "Tấn Dương thành, khó công."

Tống Gia Ninh biết

rõ, Tấn Dương thành chính là Tấn quốc Đô thành, Đại Chu lần này xuất binh dễ như trở bàn tay, nhanh chóng chiếm lĩnh bốn phía châu huyện Tấn quốc, chỉ còn Tấn Dương thành chưa có đánh xuống thôi.

"Chúng ta binh nhiều, lấy được Tấn Dương thành là chuyện sớm hay muộn, Vương Gia

không

cần lo lắng." Tống Gia Ninh tự đáy lòng mà ủng hộ

hắn

nói.

Đây là tình hình thực tế, Triệu Hằng nở nụ cười, kéo người vào trong ngực, nắm bàn tay

nhỏ

bé của nàng

nói: "Đánh viện binh rất như ý, lệnh huynh dũng mãnh, bắt sống tướng địch."

Lệnh huynh... Quách Kiêu?

Từ trong miệng trượng phu Vương Gia nghe được tin tức Quách Kiêu, ánh mắt Tống Gia Ninh biến đổi, Triệu Hằng nhìn ở trong mắt, thấp giọng

nói: "Vui

không?"