🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tống Gia Ninh mới
không
tin đâu, đáy lòng nàng có ba suy đoán,
một
là nữ quyến Quốc Công Phủ
không
thích loại thϊếp bị Quách Kiêu giành được như nàng,
một
là Quách Kiêu cảm thấy nàng
không
xứng vào Quốc Công Phủ tượng trưng cho quyền thế và thánh sủng này, cuối cùng, chính là Quách Kiêu
không
muốn công chúa biểu muội của
hắn
thương tâm, tiểu thϊếp nuôi dưỡng ở bên ngoài, Đoan Tuệ công chúa đại khái
sẽ
dễ chịu hơn.
Nhưng bây giờ, nàng cư nhiên được phụ thân Quách Kiêu mạnh mẽ "Mời" qua.
Giống như
đang
nằm mơ, nàng chỉ là thuyết phục mẫu thân nuôi dưỡng thân thể cho tốt, chuyện chỉ có mấy câu, lại có thể dẫn tới biến hóa lớn như vậy?
Nàng có tâm
sự, Lâm thị vô thức vuốt sau lưng nữ nhi, hai mắt nhìn mặt đất xuất thần. Chuyện cho tới bây giờ, nàng
đã
không
có đường lui, nếu như
không
đường thối lui, nàng phải chuẩn bị vì cuộc sống ngày sau ở Quốc Công Phủ. Di nương
không
có địa vị, trở thành Quốc Công phu nhân cũng
không
có nghĩa là có thể vô tư, các nữ quyến trong phủ
sẽ
nhìn nàng thế nào, bọn nha hoàn có ngoài nóng trong lạnh hay
không?
"Phu nhân,
cô
nương, Thái phu nhân chúng ta mời các người
đi
qua."
Bên cạnh Tống Gia Ninh học theo, chỉ có điều Lâm thị tư thái tinh tế lung linh, giống như sen xanh duyên dáng
yêu
kiều, Tống Gia Ninh vóc dáng thấp bé hai gò má mượt mà, giơ tay nhấc chân cũng để lộ ra vài phần ngây thơ của trẻ con.
Ánh mắt của Quách Bá Ngôn, liên tiếp quét qua nữ nhân cùng nữ nhi chuẩn mực đáng
yêu, chậm rãi chuyển hướng sang mẫu thân.
Thái phu nhân sâu sắc nhìn Lâm thị vài lần, lại liếc mắt nhìn nhi tử, lúc này mới khách sáo
nói: "Quốc Công gia
trên
đường bị tập kích, dưới tình thế cấp bách xông tới mẹ con các ngươi, đây là
một
chút tâm ý của ta, trở về ngươi mua chút thức ăn ngon, cho hài tử đỡ sợ."
Tự có
một
nha hoàn đưa lên
một
hầu bao căng phồng.
Lâm thị
không
nhìn hầu bao, lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nhã nhặn từ chối: "Quốc Công gia chính là công thần triều đình, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của dân phụ, Thái phu nhân có lòng ban thưởng, nhưng dân phụ hổ thẹn nhận lấy, bạc này tuyệt đối
không
thể nhận."
Quá phu nhân cười
nói: "nói
thì
nói
như thế, nhưng các người giúp chúng ta đại ân, chúng ta sao cũng phãi tạ ơn."
Lâm thị ngẩng đầu, nhìn Thái phu nhân, hơi có chút khó xử
nói: "Thái phu nhân
thật
muốn tạ ơn, dân phụ khẩn cầu Thái phu nhân
nói
một
tiếng với quản
sự
trong phủ, làm phiền
hắn
trả lại xe ngựa của nhà ta, ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, dân phụ sớm nên về nhà, để tránh người nhà lo lắng thắp thỏm nhớ mong."
Căn phòng
đang
nghiêm túc, bỗng nhiên truyền đến
một
tiếng cười khẽ sung sướиɠ.
Lâm thị mím môi.
Thái phu nhân trừng nhi tử, Quách Bá Ngôn
không
lưu tâm, dùng bàn tay phải còn nguyên vẹn sờ sờ cái cằm,
không
chút che giấu nhìn chằm chằm Lâm thị.
Trong lòng Thái phu nhân bực bội, nếu như Lâm thị muốn
đi, bà liền bảo nha hoàn tiễn hai mẹ con
đi
ra ngoài.
"Nương, người xem tiên nữ này
đi, chẳng những xinh đẹp, còn rất biết
nói
chuyện, hợp khẩu vị con lắm."
Quách Bá Ngôn liền cúi đầu,
một
năm
một
mười tiền căn hậu quả toàn bộ thuật lại chuyện mình giả bộ bị người hành thích: "Hoàng Thượng, nếu như
không
xuất ra hạ sách này, Thái phu nhân nhất định
sẽkhông
đồng ý cho thần lấy
một
quả phụ xuất thân Thương gia làm chính thất, thần cũng là
không
có biện pháp. Kinh động Hoàng Thượng, thần tội
không
thể tha thứ, Hoàng Thượng trừng phạt như thế nào đều được, chỉ cầu Hoàng Thượng thay thần giữ bí mật, đừng để Thái phu nhân biết."
Tuyên Đức Đế nhìn tâm phúc quỳ
trên
mặt đất, sau nửa ngày cũng
không
nói
chuyện,
thật
lâu sau mới xoay người lại, chậm rãi ngồi trở lại
trên
long ỷ, vui buồn
không
rõ
nói: "Lâm thị đẹp dữ vậy à, khiến ái khanh của trẫm khổ tâm như thế?"
Trong đầu
hiện
lên dáng vẻ Lâm thị co rúc ở
trên
mặt đất tuyệt vọng nức nở nghẹn ngào, Quách Bá Ngôn nửa
thật
nửa giả
nói: "Đẹp
thì
đẹp, nhưng thần cái dạng mỹ nhân gì mà chưa từng thấy? Mới đầu thần thầm nghĩ nạp nàng làm thϊếp, ai ngờ nàng cận kề cái chết
không
từ, thần làm
không
được chuyện Bá Vương ngạnh thượng cung, lại bị nàng dăm ba câu khuyên giải, đành phải đồng ý lấy nàng làm vợ."
hắn
không
dám khoe khoang Lâm thị rất đẹp, vạn nhất câu dẫn hứng thú của hoàng thượng
thì
làm sao bây giờ? Nam nhân đều háo sắc, Hoàng Thượng cũng
không
ngoại lệ.
nói
xong lời cuối cùng, ánh mắt Thái phu nhân chuyển sang lạnh lẽo, tường tận nhìn chằm chằm vào nhi tử.
Mẫu thân quản gia vài thập niên, Quách Bá Ngôn
đã
sớm làm xong công tác chuẩn bị bị mẫu thân vạch trần, cười làm lành
nói: "Quả nhiên cái gì cũng
không
thể gạt được người."
Cười xong, Quách Bá Ngôn chuyển đến trước mặt mẫu thân quỳ xuống, thấp giọng giải thích quan hệ của
hắn
và Lâm thị: "... Nương, ta biết
rõ
người
đang
suy nghĩ gì, nhưng Lâm thị
thật
không
có câu dẫn ta, là ta thấy sắc nảy lòng tham bức bách nàng
đi
theo ta, nàng nếu là người thấy sang bắt quàng làm họ, ta cũng
không
đến mức cắm
một
mũi tên lên người mình cho người ta xem."
Thái phu nhân cười nhạo: "Muốn mà còn bày đặt ra vẻ, thủ đoạn của nữ nhân, đàn ông các ngươi sao có thể nhìn thấu?"
Quách Bá Ngôn
không
thích nghe: "Ở trong mắt nương, nhi tử chính là loại người hoa mắt ù tai?"
Thái phu nhân mặt căng cứng, quay đầu
nói: "Ngươi
nói
gì mặc kệ ngươi, ta
không
đồng ý." Để
một
người quả phụ làm nữ chủ nhân Quốc Công Phủ, quả thực nực cười.
Quách Bá Ngôn thở dài
một
tiếng, mỏi mệt
nói: "Nương, nhiều năm như vậy nhi tử chỉ vừa ý Lâm thị thôi, người biết
rõ
tính tình của ta, chỉ cần có
một
người ràng buộc ta, ta liền chướng mắt những dong chi tục phấn khác. Nương
thật
sự
muốn nhi tử nửa đời sau
cô
đơn lẽ bóng, bên cạnh
một
nữ nhân hỏi han ân cần cũng
không
có sao?"
Thái phu nhân khuôn mặt có chút động.
Quách Bá Ngôn
không
ngừng cố gắng, tiếp tục
nói: "Đúng vậy, Lâm thị thân phận thấp,
không
xứng với nhà chúng ta, nhưng nương người nghĩ qua chưa, ta lấy quả phụ làm phu nhân, các đồng liêu có thể
sẽ
sau lưng chê cười hai câu, Hoàng Thượng
thì
sao? Hoàng Thượng
không
thích nhất chính là quyền thần kết quan hệ thông gia, năm năm trước Lại Bộ Thượng Thư Lý Văn Đường và Binh Bộ Thượng Thư Lưu Sóc kết thân gia,
không
lâu sau, Lưu Sóc liền bị Hoàng Thượng điều đến Ung châu làm Tiết Độ Sứ, chuyện này người khẳng định nhớ
rõ
chứ?"
Thái phu nhân hiểu ý nhi tử,
nói: "Làm người hầu cho Hoàng thượng, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng cũng
không
cần ủy khuất mình như vậy..."
"Nhi tử
một
chút cũng
không
ủy khuất." Quách Bá Ngôn xen vào, đôi mắt đen thành khẩn nhìn mẫu thân: "Nương, ta
thật
sự
thích nàng, ngày đó
trên
thuyền, mặt nàng cũng
không
có lộ ra, ta nghe giọng nàng thôi mà trái tim cũng xao xuyến rồi..."
Thái phu nhân nhíu mi, Quách Bá Ngôn ngoan ngoãn câm miệng.
Thái phu nhân nhìn nhìn vết thương
trên
vai trái nhi tử, lo lắng
nói: "Ngươi
không
sợ trở thành trò cười, ta cũng chẳng muốn quản ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới Bình Chương chưa? Bình Chương còn trẻ xúc động, chính là độ tuổi quan trọng mặt mũi, ngươi tìm mẹ kế quả phụ cho
hắn,
hắn
ở bên ngoài bị khinh bỉ, trở về còn
không
phải rơi
trên
người Lâm thị? Đến lúc đó ngươi hướng về ai?"
Quách Bá Ngôn trầm tư
một
lát,
nói
thật
nhỏ: "Nương yên tâm, ta
sẽ
nói
rõ
ràng với Bình Chương."