Chương 59: Nổi danh (Hai)

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Chỉ một lúc sau, nữ quan Tiêu mặc áo bào ngắn cổ tròn, mang khăn vấn đầu màu đen cười tủm tỉm đi ra, cũng không nói nhiều lời, sai người dẫn ngựa lên ngựa rồi cùng mọi người đi Lưu phủ.

Nữ quan Tiêu cưỡi ngựa đến gần Mẫu Đơn, cười nhẹ nói: "Hà phu nhân, chúc mừng ngài."

Mẫu Đơn vội nói: "Đều nhờ phúc của trưởng công chúa."

Nữ quan Tiêu hơi mỉm cười: "Nghe nói tối hôm qua quận chúa Thanh Hoa và phu nhân cùng nhau dạo phố ngắm cảnh, trò chuyện với nhau rất vui vẻ?"

Mẫu Đơn nghi hoặc nhìn nữ quan Tiêu, không biết nàng có ý gì. Nàng và quận chúa Thanh Hoa mà có thể cùng nhau dạo phố ngắm cảnh, trò chuyện vui vẻ sao? Rõ ràng là không ưa nhau, ghét nhau đến tận xương đó, lúc ấy trên đường có nhiều người như vậy, ngư long hỗn tạp, nếu đều biết hai nàng từng gặp nhau còn cố ý hỏi thì chắc là muốn nàng quên chuyện đó đi. Dù người khác nói trưởng công chúa Khang Thành có tốt thế nào thì ngài ấy vẫn là cô ruột của quận chúa Thanh Hoa, các nàng mới là cùng một loại người, nàng sao dám cáo trạng? Nhưng nếu bắt Mẫu Đơn thừa nhận mấy chuyện ma quỷ linh tinh như trò chuyện vui vẻ với nhau thì nàng cũng không nói ra miệng được, đành phải nói một cách mơ hồ: "Tôi đi được một đoạn thì gặp ngài ấy, cũng chỉ nói với nhau vài câu thôi."

Nữ quan Tiêu lại cười nói: "Phu nhân là một người rộng lượng, sau này chắc chắn sẽ được hạnh phúc."

Mẫu Đơn thấy thật sự khó hiểu. Sau đó nàng suy nghĩ lại chỉ cần cuối cùng nàng và người nhà bình an, không có tổn thất gì lớn thì nàng cũng không thể làm gì hơn, nàng lại không thể cắn một miếng thịt của quận chúa Thanh Hoa. Mẫu Đơn nghĩ đến đó thì cũng đặt nỗi lo lắng sang một bên và bắt đầu thoải mái hơn.

Đoàn người vừa đi ra cửa phường An Hưng, chợt thấy một đám nam tử trẻ tuổi tươi cười đi tới, người đi đầu mặc một chiếc quần thụng màu đỏ thẫm, hai cánh tay trần trụi, trong tay còn cầm một cái bánh nướng nóng hầm hập vừa nhét vào miệng vừa kêu nóng, híp mắt một cách thỏa mãn nói: "Quả nhiên là đẹp, đẹp đến nỗi không nói lên lời." Kia đúng là Trương Ngũ Lang.

Mấy người phía sau trêu đùa nói: "Không phải bánh nướng đẹp mà là mỹ nhân Mẫu Đơn đúng không?"

Mẫu Đơn nhìn thoáng qua, hít sâu một hơi, nàng biết là không thể tránh khỏi, quay sang xin lỗi nữ quan Tiêu rồi thành thật đi theo Hà Chí Trung, Đại Lang xuống ngựa, bước tới nói tạ ơn.

Trương Ngũ Lang cũng không nghĩ tới lại gặp bọn họ ở đây sớm như vậy, lập tức nuốt nốt miếng bánh trong miệng xuống, sau đó đưa nửa chiếc bánh còn dư lại cho đồng bọn, lau nhanh hai tay vào trên eo rồi tiến lên hành lễ chào hỏi Hà Chí Trung một cách quy củ. Lần này hắn thật sự đứng đắn thậm chí không thèm liếc nhìn Mẫu Đơn một cái, nghe được Hà Chí Trung nói lời cảm tạ, hắn cũng vô cùng khách khí và khiêm tốn. Mọi người đứng phía sau hắn che miệng cười trộm, hắn quay mặt lại trừng mắt một cái thì bọn họ mới yên tĩnh lại.

Sau khi Hà Chí Trung bảo Mẫu Đơn tiến lên cảm tạ Trương Ngũ Lang thì mới cười nói: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng, ngày khác lại mời Ngũ Lang uống rượu."

Trương Ngũ Lang lập tức nói không dám quấy rầy, thấy mấy người Hà gia lên ngựa thì nhìn chằm chằm bóng dáng của Mẫu Đơn, hận không thể nhìn đâm thủng thành hai cái lỗ. Thấy người Hà gia đi xa, mọi người mới lại cười nói: "Ngũ ca, sao họ lại đến đây lúc này nhỉ? Có lẽ định đi đến phường Đại Ninh để gặp huynh nhưng nửa đường gặp phải chuyện gì đó nên mới không thể không quay về."

Trương Ngũ Lang lạnh lùng nói: "Đừng có nói linh tinh! Nữ nhân mang khăn vấn đầu kia là nữ quan của phủ trưởng công chúa, có lẽ là giúp đỡ chuyện hòa ly. Tứ Lang Hà gia chơi thân với ta, muội muội của huynh ấy chính là muội muội của ta, ai dám nói bậy thì cẩn thận không ta rút đầu lưỡi đấy." Nhìn thấy đám người Mẫu Đơn đi rẽ vào phường Vĩnh Hưng, bị bức tường che khuất cuối cùng không nhìn thấy, hắn đoạt lại nửa chiếc bánh dư lại lúc trước rồi nhét vào trong miệng, gắng sức mà nhai, nhai đến tận khi bọn họ cảm thấy ê cả răng thì mới nuốt xuống.

Khi đoàn người tới Lưu phủ, Mẫu Đơn và Tiết thị đều không vào phủ, nữ quan Tiêu cùng hai cha con Hà Chí Trung đi vào.

Lưu Thừa Thải dùng khăn trắng quấn lên đầu một cách khoa trương, được hai người gia phó đỡ khập khiễng chậm rãi ra đón, không ngừng xin lỗi. Hà Chí Trung biết hắn lại muốn giả vờ giả vịt thì cũng giả vờ quan tâm thăm hỏi, Lưu Thừa Thải cũng không nói nhiều trước mặt nữ quan, chỉ nói lão bị lưu manh gây thương tích.

Có nữ quan Tiêu làm chứng, Hà Chí Trung nhận đơn hòa ly của Mẫu Đơn rồi lấy giấy cam đoan của Lưu Thừa Thải ra đốt, sau đó định rời đi. Lưu Thừa Thải không nhìn, vẻ mặt lo lắng, kêu rên liên tục khiến nữ quan Tiêu phải thốt lên: "Lưu thượng thư, ngài có sao không? Ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi rồi mời ngự y đến xem! Không biết là người nào mà dám hành hung ngài, ngài đã báo Kinh Triệu Phủ chưa? Dưới chân thiên tử sao lại để loại người ác độc như vậy tự do được?"

Lưu Thừa Thải vừa tạ ơn sự quan tâm của nữ quan vừa liếc nhìn Hà Chí Trung: "Đã tìm hiểu được nơi đặt chân của bọn hắn, đang định sai người đi báo Kinh Triệu Phủ."

Lão già khốn kiếp, tính xấu không đổi, chỉ cần bắt được cái đuôi là lập tức quấn lấy, Hà Chí Trung cười nhạt, móc ra một tờ giấy xếp gọn gàng trong ống tay áo đưa cho Phương Thắng: "Vừa lúc tôi có một phương thuốc cổ truyền ở đây chuyên trị những người bị thương như ngài, Lưu thượng thư có muốn thử một lần không?"

Lưu Thừa Thải nói: "Bây giờ tôi có thể thử bất cứ cách nào, tôi cũng đang muốn tìm kiếm mấy phương thuốc cổ truyền đây!" Vừa nói vừa gấp gáp nhận tờ giấy mà Phương Thắng lấy từ trong tay Hà Chí Trung, lão mở ra thì thấy đúng là thư khế ước mà lúc trước hai nhà viết, trong bụng nghĩ cuối cùng thì tờ thư khế ma quỷ này cũng về lại tay lão, ban đêm lão cũng có thể ngủ ngon, lão vui mừng không ngừng nói: "Hay quá! Đúng là phương thuốc tốt!" Vừa nói vừa gọi người lấy lễ vật ra để biểu tỏ lòng biết ơn nữ quan.

Nữ quan Tiêu mỉm cười nhận lấy nhưng rồi lại nói: "Trưởng công chúa phân phó, dân gian hòa ly hoặc là xuất thê, gia đình bình thường đều sẽ đưa tiền hoặc đồ vật để bày tỏ sự rộng lượng...... Hà thị......"

Không đợi nàng nói xong, Lưu Thừa Thải đã hiểu rõ. Nói thẳng ra là Mẫu Đơn chịu thiệt nên phải nhận được bồi thường mới đúng, cũng coi như giúp quận chúa Thanh Hoa tiêu giải thù hận, trợ giúp hoàng gia giấu giếm chuyện gièm pha. Nhưng muốn rút lông trên mình con trâu, con trâu này lại đúng là Lưu gia. Tuy không vui nhưng Lưu Thừa Thải nghĩ cuối cùng thì nhà hắn cũng không thoát được hơn nữa số tiền nhỏ nhoi này không thể so sánh với số tiền của Hà gia kia thì lập tức nói với nữ quan Tiêu: "Nói thật với ngài, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với đứa nhỏ này, đã sớm sai người chuẩn bị hai ngàn mân tiền, bây giờ sẽ mang ra ngay đây." Nói xong thì thật sự sai người mang rương tiền ra.

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc truyenhdt.com: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Nữ quan Tiêu nhíu mày, không nói, Lưu Thừa Thải vội thử thăm dò nói: "Còn có hai mươi thất lụa thượng đẳng." Nữ quan Tiêu cảm thấy số lượng này còn có thể chấp nhận, nói ra cũng không xấu mặt thì không hề nhiều lời.

Quản gia Lưu gia được lệnh, đi vào tìm Chu ma ma, nói rõ ý đồ đến, hỏi Thích phu nhân lấy chìa khóa và đối bài của nhà kho. Còn chưa nói xong thì Thích phu nhân đã đập nát âu trà sứ trong tay xuống mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tiện nhân! Sao phải đưa tiền cho nó?" Bà ta nhất quyết không cho.

Quản gia thấy thế thì vô cùng xấu hổ, chỉ cúi đầu đứng ở hành lang, liên tục đưa mắt ra hiệu cho Chu ma ma. Chu ma ma mới ngó đầu vào, đã bị một cái gối sứ bay ra vừa lúc đập trúng cái trán khiến đầu óc mụ ta choáng váng, mụ giơ tay lên sờ thì thấy dính nhớp, tay cũng toàn máu đỏ tươi chói mắt thì không khỏi hét lên một tiếng, mắt trợn lên ngất đi.

Thích phu nhân nhìn thấy cũng rất bình tĩnh, không có chút lo lắng nào, thấy Niệm Nô muốn đi nâng thì cười lạnh nói: "Miếu của ta nhỏ không chứa được bà ta, mang bà ta đi, về sau không cần vào hầu hạ nữa."

Chu ma ma mới vừa đỡ choáng váng, nghe vậy thì lại hôn mê bất tỉnh.

Niệm Nô thở dài, tiến lên quỳ gối trước mặt Thích phu nhân rồi dập đầu lạy ba cái, nói: "Phu nhân, mong ngài hãy bảo trọng thân thể, không cần vì mấy chuyện không đáng giá mà tức giận làm hỏng thân mình. Nếu vậy thì thật sự không đáng giá."

Thích phu nhân nghe xong lời này thì cũng thấy thoải mái hơn nhưng vẫn cười lạnh nói: "Thế nào? Ngươi lại muốn cầu xin cho ai?"

Niệm Nô ngẩng đầu lên, chân thành nhìn bà ta: "Nô tỳ chỉ nghĩ thân thể của phu nhân là quan trọng nhất, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ."

Quản gia sợ chậm trễ khiến cho hỏng việc lớn thì vội nói: "Phu nhân, lão gia còn đang cần gấp."

Thích phu nhân chẳng qua là bị nghẹn một cục tức thôi, bà ta cũng biết phu quân của bà ta càng luyến tiếc hơn, cuối cùng thở dài, đem chìa khóa đưa cho Niệm Nô.

Chu ma ma giãy giụa đứng lên, dập đầu không ngừng cầu xin: "Phu nhân, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nữa, mong ngài niệm tình nô tỳ hầu hạ ngài vài chục năm, tha lỗi cho nô tỳ lần này."

Thích phu nhân thấy máu và nước mắt của bà ta hỗn độn thì khịt mũi, hung tợn nói: "Nhà chúng ta đối xử với Hà thị thật sự rộng lượng, nàng bị bệnh nặng đến nỗi không sinh được con, lại thích châm ngòi gây chuyện thị phi, cũng không muốn so đo với nàng, chỉ mong về sau nàng có thể tìm được mối khác tốt hơn." Vừa nói vừa nhìn về phía Chu ma ma.

Chu ma ma im lặng một lát rồi lại dập đầu mấy cái, nói: "Nô tỳ đã biết."

Thích phu nhân quay đầu về phía bức rèm trân châu, hừ một tiếng: "Ngươi đi xuống bôi thuốc đi."

Sau khi ra cửa, nữ quan Tiêu lại dẫn mấy người Hà gia đi Kinh Triệu Phủ để đóng dấu vào đơn hòa ly, đồng thời hoàn tất thủ tục hòa ly, nhận lấy lễ vật của Hà gia, mang theo lễ vật mà Hà Chí Trung đáp tạ trưởng công chúa, sau đó quay về phủ trưởng công chúa.

Mẫu Đơn biết mọi chuyện thì nhỏ giọng hỏi Hà Chí Trung: "Cha, rõ ràng lão ta muốn lừa bịp tống tiền, lão vừa lấy được thư khế ước, vừa quay đầu đi đã không buông tha mấy vị biểu ca, chúng ta chẳng phải chịu thiệt sao? Phải làm sao để hắn cũng phải ăn mệt mới được."

Hà Chí Trung lắc đầu thở dài: "Đan Nương à, không phải cha muốn lão vừa lòng đẹp ý mà bắt buộc phải làm vậy. Đầu tiên, cha đã đáp ứng lão là sau khi lấy được đơn hòa ly của con thì sẽ trả lão thư khế, không cần lão trả tiền, tuy bây giờ chúng ta nhờ trưởng công chúa nhưng trên thực tế nếu lão không chịu trả tiền, lại vì có thư khế này mà gây phiền phức cho chúng ta thì nhà ta cũng sẽ không được yên ổn, không bằng kết thúc một cách sạch sẽ, Lý gia vì nhà chúng ta nên mới dính vào phiền toái này, hiện giờ lão ta uy hϊếp muốn cáo Kinh Triệu Phủ, mặc kệ mất bao nhiêu tiền, cha cũng sẽ bỏ ra, lão tham lam là chuyện của lão, chúng ta nhất định không thể luyến tiếc, nếu không về sau sẽ không còn ai nguyện ý giúp đỡ chúng ta."

Mẫu Đơn thở dài một hơi: "Không phải con tiếc gì đâu mà con chỉ thấy như vậy bỏ qua cho lão thì con không cam lòng." Với cái đức hạnh đó của Lưu Thừa Thải thì chỉ sợ sau ngày hôm nay, lão sẽ nghĩ mọi cách lấy lại hai ngàn mân tiền kia về, có khi còn hơn nữa.

Người khác ly hôn, nếu khôn khéo thì có thể đào thêm tiền, chỉ có nàng ly hôn, chẳng những không lấy lại được toàn bộ của hồi môn, còn tặng không ít tài vật ra ngoài, vô duyên vô cớ thêm bao nhiêu phiền toái, làm bao nhiêu người phải lo lắng. Rốt cuộc làm việc gì cũng sẽ phải trả giá, việc thấy người sang bắt quàng làm họ này cũng không phải dễ dàng.

Hà Chí Trung thấy nàng buồn rầu, ủ rũ thì không khỏi hơi mỉm cười, ôn hòa mà vỗ đầu vai nàng: "Đứa nhỏ ngốc, con xem hôm nay có chuyện vui như vậy, vì sao không vui vẻ lên mà cứ nghĩ mấy chuyện không đâu vậy chứ? Những việc này có ta và các ca ca của con xử lý, con chỉ cần vui vui vẻ vẻ, muốn làm gì thì làm nấy thôi."

Mẫu Đơn điều chỉnh lại tâm tình nói: "Vậy thì con gái nghe theo cha, chúng ta đi xem biểu ca trước, sau đó cả nhà ta cùng vui."

Hà Chí Trung biết nàng luôn là người hay cả nghĩ, trong miệng không nói, trong lòng chắc chắn cảm thấy khó chịu vì người nhà phải chi nhiều tiền cho nàng. Ông ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng an ủi: "Con yên tâm đi, chuyện của Lưu gia chúng ta có tính toán khác rồi, tất nhiên phải bắt nhà bọn hắn nhả tiền ra. Còn về số tiền này, con nghe đại tẩu con nói như thế nào thì con cứ nói như vậy. Con nhớ kỹ chưa?"

Mẫu Đơn im lặng một lát, trong lòng có chút suy nghĩ riêng.