- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quốc Sắc Phương Hoa
- Chương 56: Nổi giận (Một)
Quốc Sắc Phương Hoa
Chương 56: Nổi giận (Một)
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Mẫu Đơn dựa vào sự che giấu của mặt nạ quỷ phổ biến kia mà thuận lợi đi đến cách lều quan sát khoảng ba trượng nhưng nàng cũng không dám tới gần hơn. Sau khi phân vân một lúc lâu, nàng quyết định dùng cách cũ lại đi báo án nhờ lính phường can thiệp.
Không ngờ mới đi được vài bước đến giữa đường thì nghe thấy một tiếng vó ngựa vang lên, mọi người thét chói tai tránh né, cũng có người lớn tiếng chửi bới. Hình như có người đang phi ngựa rất nhanh, Mẫu Đơn còn chưa kịp quay người đã vội vàng tránh sang một bên nhưng chưa kịp né tránh đã nghe thấy tiếng la hét của những người xung quanh, một con ngựa đang lao thẳng về phía nàng, người trên ngựa giơ cao roi ngựa, roi quất về phía nàng như một con rắn độc.
Khi thấy rõ nụ cười ác độc trên khuôn mặt quận chúa Thanh Hoa, trái tim của Mẫu Đơn gần như ngừng đập. Nếu trốn sang bên phải sẽ phải đối mặt với vó ngựa, nếu trốn sang bên trái thì sẽ phải đối mặt với roi ngựa, tiến không được, lùi không được, chạy không được, trốn không xong.... Nàng nhanh chóng quyết định bảo vệ đầu và mặt nên quay sang một bên, đánh đi, muốn đánh thì đánh vào lưng.
Quận chúa Thanh Hoa nhìn thấy Mẫu Đơn cuộn tròn lại thì cảm thấy vui sướиɠ, thì ra ngươi cũng có lúc chật vật như vậy sao? Vừa rồi cùng Lưu Sướиɠ ôm nhau có phải cũng là bộ dáng nhu nhược, đáng thương như thế này không? Thấy roi sắp chạm vào Mẫu Đơn, ả lại đột nhiên đổi ý, quay roi sang hướng khác đánh mạnh vào mông ngựa, con ngựa đau đớn hí lên một tiếng rồi giơ móng trước đạp lên người Mẫu Đơn.
Mọi người la hét thét to, đều kêu Mẫu Đơn tránh ra. Mẫu Đơn hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi chỉ có thể hành động theo bản năng, nàng liều mạng né tránh nhưng trong đầu lại có một giọng nói gào thét điên cuồng, nàng không trốn được, không trốn được! Người làm sao có thể chạy nhanh bằng ngựa?!
Quận chúa Thanh Hoa cười khoái chí, trong miệng lại giả bộ hô lên: "Ai da! Súc sinh đáng chết! Mau dừng lại!" Vừa gọi người bên cạnh hỗ trợ: "Tới giúp ta nhanh lên?" Thật ra là gọi người tới chặn lại Mẫu Đơn, người hầu của ả không dám trái mệnh, đều giục ngựa tiến lên.
Lại thấy trong đám người xem náo nhiệt có một thân hình đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng bắt lấy yên ngựa một con ngựa của một gã tùy tùng của quận chúa Thanh Hoa, chân dài xoay người lên ngựa đồng thời dùng khuỷu tay đẩy người trên lưng ngựa xuống, người nọ kêu thảm thiết buông tay ngã khỏi lưng ngựa. Người đoạt ngựa không có một chút do dự chỉ giục ngựa lao tới bắt lấy Mẫu Đơn. Toàn bộ động tác vừa nhanh chóng lại dứt khoát, vô cùng thành thạo, không biết trước đó đã làm bao nhiêu lần, khiến mọi người xung quanh liên tục vang lên âm thanh kinh ngạc, cảm thán.
Mẫu Đơn nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau càng hỗn loạn hơn thì nghĩ hôm nay có lẽ nàng không thể tránh khỏi. Vì vậy nàng chỉ tháo mặt nạ xuống, xoay người chuẩn bị nói lời cuối cùng với quận chúa Thanh Hoa. Chỉ là ch.ế.t thôi mà, ch.ế.t một lần nàng lại trọng sinh thêm một lần! Nhưng nàng không thể ch.ế.t một cách hèn nhát như vậy được!
Quận chúa Thanh Hoa thấy nàng không né thì cười dữ tợn, giục ngựa tiến lên, trong miệng lại càng hoảng sợ kêu lên: "Mau tránh ra!"
Lời còn chưa dứt, chợt thấy một con ngựa từ phía sau lướt qua bên cạnh ả nhanh như tia chớp, người trên ngựa cong eo bế lấy Mẫu Đơn đặt lên lưng ngựa sau đó quanh đầu ngựa đυ.ng phải con ngựa của quận chúa Thanh Hoa. Con ngựa của ả bị làm cho giật mình, nó dựng đứng lên một cách điên cuồng. May mắn con ngựa kia đã được thuần hoá nên bình thường tính tính cũng ôn hòa. Dù vậy vẫn làm quận chúa Thanh Hoa sợ ch.ế.t khϊếp, liều mạng thít chặt cương ngựa, cố gắng hết sức mới làm con ngựa bình tĩnh lại.
"Kẻ nào dám lớn mật như vậy?! Muốn ch.ế.t hả!"
Quận chúa Thanh Hoa mới vừa thoát khỏi kinh hãi, vừa sợ hãi vừa tức giận, nhìn xem xung quanh nhưng con ngựa chở hai người kia đã ngừng ở cách đó không xa, người đoạt ngựa đang cẩn thận nâng Mẫu Đơn ngồi dậy. Người hầu của ả đến lúc này mới phản ứng lại, thấp thỏm bất an tiến lên hầu hạ nói là người mới vừa bị đẩy xuống ngựa bị gãy xương đùi.
Quận chúa Thanh Hoa vô cùng tức giận, thất bại trong gang tấc không nói, còn suýt nữa ngay cả bản thân ả cũng bị thương, mất mặt và nhục nhã, giơ tay quất cho người hầu cách ả gần nhất một roi, rít gào nói: "Rốt cuộc là ai lớn mật như vậy? Trước mắt bao người dám đoạt ngựa làm người bị thương, mang hắn lại đây! Ta cũng không tin ở đây không có vương pháp!"
Ả đang muốn chỉ huy người hầu đi bắt người đoạt ngựa về thì chợt thấy năm sáu nam tử nữ tử mặc y phục ngăn nắp cưỡi ngựa lại đây, nhanh chóng vây quanh người đoạt ngựa. Quận chúa Thanh Hoa nhìn thấy rõ ràng, không nói nữ tử thì mấy nam tử kia đeo nhẫn vàng long phượng, chuôi đao có quấn tơ vàng, người có thể đeo đao này, không phải ngự tiền thị vệ thì là cấm quân. Đột nhiên quận chúa Thanh Hoa thay đổi suy nghĩ, ngăn mấy người bên cạnh lại rồi lẳng lặng quan sát.
Nhưng chỉ thấy người đoạt ngựa kia nói thầm với Mẫu Đơn mấy câu rồi đỡ nàng xuống ngựa, nhờ người đưa một con ngựa cho nàng, sau khi an bài thỏa đáng thì mới dắt con ngựa đoạt được chậm rãi đi về phía quận chúa Thanh Hoa.
Chàng mặc một chiếc áo bào cổ tròn tay bó màu xanh bằng sa tanh, đi ủng cao màu đen, bên hông là một thanh đao đen như mực, vai rộng chân dài, vẻ mặt bình tĩnh, điềm đạm nhưng lại có khí thế. Mọi người xung quanh thấy chàng chẳng những không trốn mà ngược lại còn chủ động quay trở về để bị ăn đánh thì vừa cảm thán chàng ngốc lại vừa bội phục chàng can đảm, hiệp nghĩa, tất cả đều nhường đường cho chàng.
Người nọ đi đến cách quận chúa Thanh Hoa khoảng một trượng thì dừng bước, ném cương ngựa đi rồi ôm quyền về phía ả, cất cao giọng nói: "Quận chúa, lâu rồi không gặp, vừa rồi ngài có bị kinh hãi không? "
Từ lúc chàng quay đầu lại thì quận chúa Thanh Hoa đã thấy rõ người nọ là ai, chính là Tưởng Trường Dương ngày ấy làm cá thu đao ở bữa tiệc. Ả có biết đại khái về chàng nhưng nghĩ đến vừa nãy ả suýt nữa mất mặt thì ả không thể nuốt cơn giận này xuống được. Đang lúc ả muốn phát tác thì chợt thấy một người vội vàng đi ra từ một lều quan sát gần đó, đúng là Lưu Thừa Thải.
Tại sao lão lại ở chỗ này? Không biết lão có nhìn thấy chuyện lúc nãy không? Quận chúa Thanh Hoa giả bộ không thấy Lưu Thừa Thải, miễn cưỡng kiềm chế sự tức giận, lưng thẳng hít sâu một hơi, bày ra dáng vẻ cao quý, ung dung thường ngày của hoàng gia, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền trả lễ, cười nói: "Thì ra là Tưởng huynh! May mắn có huynh trợ giúp, nếu không hôm nay cũng không biết giải quyết việc này thế nào!" Nói xong dùng roi chỉ vào người hầu quát: "Đúng là lũ vô dụng! Thấy ngựa của ta chấn kinh cũng không có bản lĩnh giữ lại, nếu không phải Tưởng công tử ra tay giúp đỡ, thì không biết hôm nay gây ra họa lớn như thế nào! Suýt chút nữa đã gây ra mạng người rồi. Nuôi các ngươi có ích gì chứ?! Sau khi trở về tự đi lĩnh hai mươi gậy cho ta! "
Tưởng Trường Dương nghe ả ta ra vẻ đạo mạo, chỉ một câu nhẹ nhàng đã đem một cuộc mưu sát biến thành ngoài ý muốn, chàng liếc mắt nhìn thấy Lưu Thừa Thải thì trong lòng hiểu rõ, trong mắt hiện lên sự khinh miệt, cười nhạt: "Nếu quận chúa không trách tội, vậy thì tốt quá, tại hạ cáo từ trước." Chàng cũng không thèm nhìn đến người hầu bị đẩy xuống ngựa ngã gãy chân kia, xoay người rời đi.
Vốn dĩ quận chúa Thanh Hoa khó khăn lắm mới áp xuống được lửa giận để nói mấy câu đường hoàng đó, thực ra là để cho Tưởng Trường Dương đưa bậc thang cho ả leo xuống thôi, nếu Tưởng Trường Dương hỏi thăm một chút người hầu té bị thương rồi tỏ vẻ xin lỗi gì đó thì ả cũng sẽ cho qua. Ai ngờ lại là như thế, chàng còn không thèm nói nhiều một câu, có thể thấy không để ả ta vào mắt, lập tức quát: "Tưởng huynh, huynh cứ đi như vậy sao?"
Tưởng Trường Dương đứng yên rồi quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Quận chúa còn gì phân phó?"
Quận chúa Thanh Hoa quận chúa mỉm cười, liếc nhìn Mẫu Đơn đang đứng phía xa rồi gằn từng chữ một: "Ta tưởng mở tiệc tạ ơn Tưởng huynh hôm nay ra tay tương trợ, không biết Tưởng huynh có nể mặt không?"
Tưởng Trường Dương có chút khó xử, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Chẳng qua là muốn mượn cơ hội để trả thù thôi, nếu chàng không đi thì nữ nhi Hà gia sẽ là người gánh tội. Dù sao cũng đắc tội rồi, đi thì cũng có sao?
Quận chúa Thanh Hoa cười lạnh trong lòng, trên mặt giả bộ khiêm tốn nói: "Không biết Tưởng huynh đang ở đâu để ta sai người đi đón."
Tưởng Trường Dương thản nhiên nói: "Ta ở tại Phù Dung viên gần Khúc Giang Trì, chỉ cần hỏi sẽ biết."
Quận chúa Thanh Hoa cất giọng cười to: "Được, đến lúc đó Tưởng huynh cũng không thể chối từ." Nói xong thì giục ngựa tiến lên, nhìn Mẫu Đơn, cười nói: "Ta bảo sao nhìn quen mắt, thì ra là Đan Nương. Ngươi nói xem con ngựa này làm sao vậy, lúc trước vẫn còn bình thường, tại sao nhìn thấy ngươi lại bị giật mình chứ? May mắn vận khí của ngươi tốt, không thì ta đã phạm phải sai lầm lớn rồi!"
Mẫu Đơn bình tĩnh nói: "Chắc là nó phát điên." Đúng là nàng may mắn, nếu không phải Vũ Hà nửa đường gặp được Tưởng Trường Dương, Tưởng Trường Dương mềm lòng lại nhiều chuyện quay trở lại thì chỉ sợ lúc này nàng đã mất mạng dưới vó ngựa rồi.
Quận chúa Thanh Hoa cười mỉa, ác ý nói: "Đến lúc đó ngươi cũng phải tới đấy, Tưởng huynh chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, ngươi phải đến kính rượu mới được." Thấy Mẫu Đơn chỉ cụp mắt im lặng thì ả thò lại gần dán bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Hà Mẫu Đơn, ngươi có dám đến không? Nếu ngươi dám đến thì chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện!"
Mẫu Đơn vô cùng tức giận, giương mắt nhìn quận chúa Thanh Hoa quát: "Kết thúc cái gì? Ngươi đã được thứ ngươi muốn, sao còn cố chấp bám theo ta? Không phải là muốn mạng của ta sao? Cầm đi! Chết sớm siêu sinh sớm, lão nương không có hứng thú chơi với các ngươi!" Sự uất hận cộng lại hai đời cũng không nhiều bằng hôm nay!
Lần đầu tiên quận chúa Thanh Hoa nhìn thấy Mẫu Đơn nổi giận, ả hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại cười khinh miệt: "Cũng chỉ đến vậy, con gái thương nhân đúng là con gái thương nhân! Thô bỉ! Không tới thì thôi, việc gì phải vậy!" Ngay sau đó quất roi vào mông ngựa rồi vênh váo rời đi.
Sắc mặt Mẫu Đơn âm trầm, cũng không nhìn sắc mặt của Tưởng Trường Dương và đồng bạn của chàng, càng không quan tâm ánh mắt của quần chúng vây xem, nàng nhảy xuống ngựa đi thẳng đến chỗ Lưu Thừa Thải, lớn tiếng nói: "Lưu thượng thư, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho biểu ca của tôi! "
Lưu Thừa Thải vô tình thấy trò hay của quận chúa Thanh Hoa, tuy quận chúa Thanh Hoa thông minh kịp thời dừng lại nhưng trong lòng lão vẫn hơi kinh hãi —— quả nhiên là độc nhất chính là trái tim của phụ nhân. Sau đó lại thấy Mẫu Đơn giống như ăn gan hùm mật gấu trực tiếp hô to về phía lão thì không khỏi ngẩn người sau đó mặt tối sầm lại nói: "Ngươi nói bậy cái gì đấy! Quy củ của ngươi ở đâu? Trên đời này làm gì có con dâu hô to gọi nhỏ với cha chồng như thế? Hà gia các ngươi dạy dỗ nữ nhi như vậy à?"
Hôm nay Mẫu Đơn bất chấp tất cả, cười lạnh nói: "Lưu thượng thư còn chưa biết đúng không? Trưởng công chúa Khang Thành vừa mới chính miệng đồng ý với quận chúa Thanh Hoa, vài ngày nữa sẽ cầu Thánh Thượng tứ hôn với trong phủ, ngày mai ngài ấy sẽ sai người tới phủ lấy đơn hòa ly của tôi. Thích phu nhân đã đồng ý rồi, chẳng lẽ ngài còn chưa biết sao! Tôi nghe người hầu nhà biểu cữu nói, biểu ca tôi bị ngài vô cớ giam giữ ở đây đồng thời bị bất tỉnh nhân sự, cuối cùng lí do là gì? Chắc không phải bởi vì huynh ấy đánh nhi tử của ngài một quyền nên ngài mượn cơ hội hãm hại huynh ấy để hết giận đấy chứ?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quốc Sắc Phương Hoa
- Chương 56: Nổi giận (Một)