Chương 5: Chương 5: Kinh Thành Vẫn Là Nhiều Người Tốt

CHƯƠNG 5: KINH THÀNH VẪN LÀ NHIỀU NGƯỜI TỐT

Editor: Luna Huang

Bách tính phi thường thích chó, càng cung kính bò, người trước trung thành và tận tâm trông nhà hộ viện, người sau kéo cày cày ruộng chịu mệt nhọc.

Thấy quần áo trên người Hứa Vân Noãn tựa hồ cũng không hoa lệ, lại nhìn một Đại Ngưu mạnh mẽ và một Nhị Hắc uy phong, nhất thời lại thêm vài phần nhận đồng với nàng: “Cô nương, ngươi cần phải thỉnh đại phu? Hai bên trái phải có y quán.”

“Đa tạ chư vị.” Hứa Vân Noãn tiến lên trấn an Đại Ngưu, sắc mặt tái nhợt tiếu ý lại vô cùng xán lạn, nàng chân thành cảm thán, “Quả nhiên giống như là gia gia nói, kinh đô đường hoàng ương ngạnh, nhưng càng nhiều hơn vẫn là người hảo tâm nhiệt tâm hiền lành.”

Nghe nói như thế, bách tính nhiệt tâm cười càng phát ra thiện ý.

Hứa Vân Noãn nâng ngón tay chỉ hai con ngựa nôn nóng bất an như cũ, thanh âm mang theo mười phần giận dữ: “Các ngươi có thể nào không có tim không có phổi như vậy, tôn nhi ta lên chiến trường gϊếŧ địch, chân đều tàn phế, các ngươi còn chạy đến hách hắn! Còn có chư vị người hảo tâm, thiếu chút nữa bị các ngươi đạp, lang tâm cẩu phế như vậy, quả thực không thể làm ngựa!”

Bách tính chugn quanh vừa nghe, trong lúc nhất thời không biết là nên tức giận chủ nhân con ngựa không hiểu chuyện, hay là nên cười to hai tiếng trước.

Tôn nhi? Như vậy một tiểu cô nương mềm nhũn, gọi thiếu tướng quân Mục gia là tôn nhi? Còn có hai con ngựa, đều bị nói thành sỉ nhục trong loài người!

Phụ nhân đỡ Hứa Vân Noãn cười không chút khách khí: “Ngươi thật là cô nãi nãi của Mục thiếu tướng quân?”

“Tự nhiên.” Hứa Vân Noãn vội vã nghiêm túc gật đầu, “Cái gì đều có thể sai, bối phận không thể loạn! Đây không giả được, tôn nhi hiếu thuận, nghe nói sau khi gia gia ta qua đời, liền đón ta đến đây phụng dưỡng.”

Tiểu cô nương lại nói chuyện như lão thái thái, thực tại để cho người ta buồn cười.

Con ngựa thất kinh không biết thế nào, bỗng nhiên hí một tiếng.

Mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhíu, thúy sanh sanh đoạn quát một tiếng: “Chẳng biết hối cải! Minh ngoan bất linh (ngu xuẩn không khôn ra được)! Tôn nhi, ngươi là tướng quân, nhất định phải làm chủ cho dân, cho dù là một con ngựa cũng không thể bỏ qua!”

“Ha ha!”

Tiếng cười vang lên chung quanh, bọn họ thật sự là không nhịn được, vị cô nãi nãi trước mắt này thật đúng là quá buồn cười.

“Mục thiếu tướng quân, xin hãy làm chủ cho chúng ta.” Bách tính vô giúp vui hô.

Tim treo ở cổ họng của Chu quản gia rơi xuống, tiểu cô nãi nãi giúp đại ân a!

Mục Trần Tiêu gật đầu, cất giọng nói: “Thỉnh chư vị bách tính yên tâm, quầy hàng hủy hoại chung quanh, Mục gia ta sẽ hỗ trợ trước, đợi khi tìm được chủ nhân của hai con ngựa này, nhất định sẽ theo lẽ xử lý công bằng.”

“Mục gia làm việc luôn thỏa đáng.”

“Đúng vậy.”

“Vân là xem vết thương cho cô nãi nãi nhà các ngươi trước đi, nhìn chảy không ít máu kìa!”

“Vừa tới gặp chuyện, tất nhiên sợ hãi.”

Mọi người thất chủy bát thiệt, mười câu nói đều có hơn phân nửa là quan tâm Hứa Vân Noãn.

Vọng Thư Uyển.com

Chu quản gia vội vã đáp ứng, làm phiền phụ nhân đỡ người đến y quán, băng bó kỹ vết thương cho Hứa Vân Noãn, lúc này mới tạ ơn lên xe ngựa.

Hứa Vân Noãn đẩy cửa sổ xe: “Tỷ tỷ, nhà ngươi nơi nào, ta muốn cám ơn ngươi cho tốt!”

Phụ nhân giơ giơ bạc trong tay: “Không cần, đã cám ơn rồi.”

“Không giống đâu.”

“Nam nhân nhà của ta từng là lính dưới trướng Mục tướng quân, biết được tác phong Mục gia. Hữu duyên tái kiến, ta mua thức ăn làm cơm cho hài tử.” Phụ nhân nói xong sang sảng cười, trực tiếp xoay người ly khai.

Hứa Vân Noãn thu hồi ánh mắt, cúi đầu xoa xoa đầu Nhị Hắc: “Nhị Hắc, vẫn là nhiều người tốt a!”

Trong tửu lâu, Chu Ngọc Nghiên tăng một tiếng đứng dậy, mi tâm khẩn túc, ngọc diện sinh uy: “Ngươi không phải nói vạn vô nhất thất sao?”

Thanh niên Chu Bân nhíu nhíu mày, “Không nghĩ tới con ngựa bị thất kinh nhanh như vậy đã bị chế trụ? Chó mực từ đâu tới, nhìn rất uy vũ.”

Chu Ngọc Nghiên tức giận kéo khăn tay: “Súc sinh làm hỏng chuyện tốt của ta, vậy làm sao bây giờ?”

“Muội muội đừng nóng vội, cơ hội không phải có rất nhiều sao?? Chờ một chút. . .”

“Ta mới không đợi!” Mày liễu của Chu Ngọc Nghiên dựng thẳng, “Không biết lúc Mục Trần Tiêu tàn phế, đám tiểu tiện nhân kia cười nhạo ta như thế nào! Chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt xem kịch vui của những người đó, ta hận không thể xé xác các nàng! Hôn này phải lui!”

“Muội muội. . .”

“Hừ, lúc này ngươi làm việc bất lợi, ngày mai ngươi cùng đi với ta đi từ hôn!” Chu Ngọc Nghiên đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên xoay người, “Người phát người đi nói người dẫn đạo bách tính phải giữ miệng cho tốt, chớ gây bất lợi cho ta nữa, không thôi các ngươi phải đều đẹp mặt!”

Thần sắc Chu Bân cứng đờ, sau một lát lạ bám tiếu ý: “Phụ thân và mẫu thân nói, bảo ngươi an tâm một chút chớ nóng, bọn họ sẽ giúp ngươi lui hôn ước, thuận tiện bảo toàn thanh danh của ngươi.”

“Là Mục Trần Tiêu biến thành tàn phế, có quan hệ gì với ta? Chẳng lẽ ta đường đường tiểu thư Chu gia, còn có thể gả cho một tên tàn phế? Ta mặc kệ, cứ quyết định như vậy, ta còn phải đi thưởng hoa yến, đi trước đây.”

Nói xong, Chu Ngọc Nghiên mang người bước nhanh ly khai.