- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quốc Sắc Kiều Phi
- Chương 37: Chương 37: Không Dám Chạy Chậm Nữa
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 37: Chương 37: Không Dám Chạy Chậm Nữa
CHƯƠNG 37: KHÔNG DÁM CHẠY CHẬM NỮA
Editor: Luna Huang
Từng đĩa thức ăn tinh sảo được bưng lên bàn, Thẩm Vân Sơ lại không có tâm tư ăn, mà là vẫn nhịn không được hướng ra phía ngoài nhìn.
Một con khoái mã đi qua nhai đạo đứng ở trước đại môn Thẩm phủ, Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, chuyển nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Người này khí vũ hiên ngang, nhìn liền không giống phàm nhân, ngươi quen chứ?”
Mục Trần Tiêu nhìn sang, nhãn thần hơi chìm chìm: “Đó là đại hoàng tử Ninh Từ.”
“Ân?”
Thấy Hứa Vân Noãn tựa hồ có chút không hiểu, Mục Trần Tiêu giải thích tiếp: “Theo đạo lý mà nói, Thẩm Vân Sơ chỉ là tiểu thư quan gia thông thường, không có tư cách thỉnh đại hoàng tử tới tham gia yến hội. Nhưng lúc nhỏ, có một lần Thẩm Vân Sơ ngoài cung du ngoạn vô tình gặp được đại hoàng tử, cứu đại hoàng tử bị rơi xuống nước, từ khi đó, hai người bọn họ liền đi rất thân cận, mỗi một năm, đại hoàng tử mặc kệ ở nơi nào, cũng sẽ gấp trở về mừng sinh thần cho nàng.”
“Ân cứu mạng. . .” Hứa Vân Noãn hơi lộ ra khóe môi giễu cợt, “Thì ra là thế.”
Đại hoàng tử vào Thẩm phủ, bầu không khí yến hội càng phát náo nhiệt.
Thẩm Vân Sơ tinh thần tỉnh táo, bước nhanh tiến lên đón, vẻ mặt không cầm được tiếu ý: “Vân Sơ gặp qua điện hạ.”
“Thẩm tiểu thư miễn lễ.” Ninh Từ thân hình cao to, khuôn mặt giống như rìu đυ.c đao tước, mặt mày đen đặc, ánh mắt thanh chánh, “Một đường đến phong trần mệt mỏi, không kịp thay y sam, có chỗ thất lễ còn thỉnh chư vị thứ lỗi.”
Mọi người liền vội vàng đứng lên hành lễ, vẻ mặt tươi cười, đều khen không dám.
Các tiểu thư tới tham gia yến hội nhìn chằm chằm Thẩm Vân Sơ, đố kị không ngớt: Thẩm Vân Sơ này sao lại tốt số thế, lọt mắt xanh của đại hoàng tử.
Hôm nay người nào không biết, đại hoàng tử được hoàng thượng coi trọng nhất, mẫu thân của hắn hiền phi nương nương càng được vinh sủng không ngớt.
Tuy rằng hoàng thượng vẫn chưa tứ hôn, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, Thẩm Vân Sơ đã vỗ cánh sắp bay thành phượng hoàng, chỉ còn chờ một khi phong vân nổi lên, bay thẳng vào cửu tiêu!
Thẩm Thanh và hướng mời rượu mọi người, đại hoàng tử rất nể tình uống một hơi cạn sạch, những người khác đều khen tặng không ngừng.
Vọng Thư Uyển.com
Nếm vài ngụm thức ăn, có người nhịn không được nói: “Nếm thức ăn nhà Thẩm đại nhân, sau khi trở về sợ rằng mùi vị vẫn còn, nhớ mãi không quên.”
“Ta đã sớm muốn nói, hôm nay thức ăn nhà Thẩm đại nhân quả thực không giống người thường, không biết là mời trù tử từ đâu đến?”
Thẩm Thanh nhìn về phía Thẩm Vân Sơ, mặt mày rất có vẻ kiêu ngạo: “Trong lúc vô tình tiểu nữ phát hiện một đạo gia vị, để người chuyên môn chuyển từ Tây Khương về, hôm nay bêu xấu trước mặt chư vị, mong chư vị tân khách không nên trách tội mới phải.”
“Thật là gia vị mới phát hiện? Còn là từ Tây Khương xa xôi đưa đến, hôm nay chúng ta đây có lộc ăn rồi.”
“Thẩm đại nhân cũng đừng quên viết lên tấu chương báo cáo với hoàng thượng chuyện này, triều đình cổ vũ nông canh, càng trọng thị sinh kế của bách tính, hôm nay có gia vị mới, nếu là có thể mở rộng ra, không thể nói đó là chuyện tốt tạo phúc tứ phương.”
“Quả thực như vậy, Thẩm tiểu thư thực sự là bất phàm.”
Thẩm Vân Sơ hơi cúi đầu, ngước mắt đảo qua phương hướng đại hoàng tử Ninh Từ, thấy trong ánh mắt hắn mang theo tán thưởng, chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời tâm hoa nộ phóng.
Nghe được gia vị mới, mọi người đều nếm thử thức ăn, tỉ mỉ thưởng thức, quả nhiên ngon hơn thức ăn bình thường vài phần.
Thẩm Vân Sơ cầm ly rượu đứng dậy: “Đại điện hạ, năm nay sinh thần nho nhỏ của ta, dĩ nhiên để điện hạ vội vội vàng vàng chạy về, trong lòng thực tại băn khoăn, ly rượu này, thần kính điện hạ, nguyện điện hạ tuế tuế an nhiên.”
Đại hoàng tử bưng ly rượu lên, quay phương hướng Thẩm Vân Sơ nhấc tay ra hiệu: “Thẩm tiểu thư không cần khách khí như vậy. . .”
Kỳ thực hắn cũng không phải đặc biệt. . .
Mọi người đang mỉm cười nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên có người bật một tiếng, sắc mặt chợt biến đổi: “Ngô. . .”
“Đây. . . Ta có chút không khỏe, đi đầu rời tịch một chút. . .”
“Chờ một chút, ta. . .”
“Ai dô, bụng của ta đau quá a. . .”
Vừa mới bắt đầu chỉ có mấy người sắc mặt xấu xí, càng về sau mọi người đều ôm bụng đứng dậy, thần sắc hoảng loạn một mảnh.
Thẩm Thanh liền vội vàng đứng lên: “Đây là thế nào?”
Có người nhìn bốn phía, cau mày kinh hô: “Nhiều người trong lúc bất chợt thân thể không khỏe như vậy, chẳng lẽ thức ăn trong tịch có vấn đề?”
“Không phải nói có gia vị mới sao? Lẽ nào vấn đề ở chỗ này?”
Vu thị liền vội vàng gọi Chương ma ma đến: “Mau đi thỉnh đại phu, nhanh đi!”
“Xin chư vị hãy chờ chút, gia vị mới đã tìm người ăn thử rất nhiều lần, tất nhiên không có vấn đề gì.” Thẩm Vân Sơ vốn muốn bổ cứu, nhưng tiếng nói vừa dứt, sắc mặt cũng biến đổi theo, nàng chặt chẽ che bụng, chỉ cảm thấy trong bụng kêu mấy tiếng rất loạn, hận không thể lập tức chạy đi tìm cái bô.
Tân khách phía dưới ngay cả chào hỏi đều ngừng, trực tiếp bước nhanh hướng về cửa phủ.
Nhiều người như vậy, mao xí của Thẩm gia sợ là thiếu dùng, còn không bằng đi đầu về xe ngựa nhà mình, chí ít còn hơn công nhiên mất mặt ở trước mặt mọi người.
Trong lòng Vu thị hoảng loạn, nếu để cho mọi người đi như vậy, chê cười của Thẩm gia đã có thể làm lớn chuyện, nhưng không đợi nàng ngăn cản, bụng của mình cũng theo đau.
Mới vừa rồi còn nói cười vui vẻ, một mảnh vui mừng, trong nháy mắt Thẩm gia loạn thành một đống.
Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn ngồi ở bên cửa sổ, quả đấm chống cằm dưới, nhìn từng chiếc xe ngựa một chạy trối chết ly khai Thẩm phủ, tiếu ý trong mắt càng phát đặc hơn.
Mục Trần Tiêu tựa hồ phát giác địch ý của Hứa Vân Noãn với Thẩm gia, nhưng lại cảm thấy địch ý này có chút không hiểu: “Cô nãi nãi không thích Thẩm gia?”
Hứa Vân Noãn xem đủ trò hay, cười khanh khách trong đôi mắt, phảng phất có sánh sáng vụn lóe ra: “Làm sao có thể, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người Thẩm gia, trước nghe nói người Thẩm gia đến đặt rau xanh, còn trả nhiều hơn hai phần bạc, chẳng qua là cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, vừa mới nãy nghe nói Thẩm gia có yến hội, liền tới coi trộm một chút, không nghĩ tới trái lại ngoài ý muốn nhìn được tuồng hay.”
Yến hội xảy ra chuyện, Thẩm Thanh trước tiên liền hoài nghi là có người hãm hại Thẩm gia, nhưng trong bụng quặn đau chặt chẽ nhốt hắn trong nhà xí, đến tinh lực chiếu cố tân khách bên ngoài cũng không có, càng chưa nói đến điều tra.
Thật vất vả đi ra khỏi nhà xí, chỉ thấy bàn tiệc một mảnh hổn độn bất kham.
Mặt của Thẩm Thanh nhất thời đen xuống, thấy Vu thị đi tới, trực tiếp mở màn chất vấn: “Yến hội này không phải ngươi tự mình nhìn sao, làm sao sẽ ra chuyện lớn như vậy?”
Nội tâm của Vu thị sớm đã thành hoảng loạn một mảnh, lúc này lại bị Thẩm Thanh vấn trách, càng thêm hoang mang lo sợ: “Lão gia, yến hội thật là thϊếp thân tự mình nhìn chằm chằm, nhưng đến tột cùng vì sao nhiễu loạn lớn như vậy, thϊếp thân cũng không biết nha!”
Thẩm Thanh chặt chẽ cau mày, kêu quản gia đi qua: “Đại hoàng tử điện hạ đâu?”
“Thân thể đại điện hạ cũng có chút khó chịu, đã đi đầu trở về phủ.”
“Cái gì? Cái này nguy rồi!” Thân phận dại hoàng tử cũng không như những người khác, người khác đều có thể hoà giải trấn an, nhưng dính đến đại hoàng tử, nếu là có đường rẽ gì, vậy coi như toàn gia vấn trách tội lớn!
Thẩm Vân Sơ được thị nữ đỡ đi ra, lúc này sắc mặt trắng bệch, oánh oánh rưng rưng, càng phát ra chọc người thương tiếc: “Phụ thân, mẫu thân, lúc này làm sao cho phải?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quốc Sắc Kiều Phi
- Chương 37: Chương 37: Không Dám Chạy Chậm Nữa