Chương 31: Chương 31: Kẻ Trộm Rau

CHƯƠNG 31: KẺ TRỘM RAU

Editor: Luna Huang

Hứa Vân Noãn chẳng biết tính toán của Chu gia, một lòng chăm sóc rau xanh trong noãn bằng.

Mục Thiên Trù đến đây xem qua vài lần, mỗi một lần nhìn đều bất giác tấm tắc lấy làm kỳ, lôi kéo Chu quản gia sang một bên nhẹ giọng thảo luận: “Ngươi nói rau nhà người ta, trồng trong thôn trang có ôn tuyền cũng đông chết hơn phân nửa, có thể sống được cũng lớn không nỗi, sau khi lớn lên phẩm chất lại kém rất nhiều, thế nào Vân Noãn trồng lại sinh cơ bừng bừng như vậy?”

Chu quản gia gãi đầu một cái: “Người kiến thức rộng rãi cũng không biết, nô tài càng không rõ, trước người không phải nói, Hứa lão gia tử ngoại trừ kiếm bạc, am hiểu nhất đó là trồng trọt sao? Có lẽ cô nãi nãi được lão gia tử chân truyền.”

“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi tra người trong phủ một lần, cho dù là bộ hạ cũ của Trần Tiêu, cũng phải cho người nhìn kỹ. Không nên tuyên dương chuyện liên quan đến Vân Noãn ra ngoài, dù sao thì nhiều người nhiều miệng, truyền tới truyền lui cũng sẽ có thay đổi.”

“Vâng.”

Mục Thiên Trù ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm, khoanh tay đi hướng thư phòng: Đây cũng thật là được mấy vị gia gia ở trên trời phù hộ.

Không mấy ngày, trận tuyết đầu mùa liền rơi xuống.

Hứa Vân Noãn để người ở trong noãn bằng trải nỉ lông trâu phòng lạnh, ở bên ngoài đắp một tầng đệm cỏ làm từ hoàng thảo, kể từ đó, dù cho bên ngoài có đại tuyết bay tán loạn, noãn bằng vẫn ấm như xuân.

Đại Ngưu và Nhị Hắc cực kỳ thông minh, hai con thẳng thắn yên gia trong noãn bằng, buổi tối không có chuyện gì làm liền ngủ trong đó.

Nửa đêm, từng tiếng chó sủa vang vọng toàn bộ diễn võ trường.

Hứa Vân Noãn ngủ cực ngon, chợt giật mình tỉnh giấc, thần sắc có chút nhập nhèm: “Làm sao vậy?”

“Tiểu thư, hình như là Nhị Hắc đang kêu.”

Hứa Vân Noãn lập tức phủ thêm y phục xuống giường: “Nhị Hắc sẽ không vô duyên vô cố gây ra động tĩnh, mau đi xem thử.”

Trong noãn bằng, Nhị Hắc đi tới đi lui, nhìn thấy Hứa Vân Noãn đi qua vội vã tiến đến bên la quần của nàng, cọ đầu làm nũng.

Hứa Vân Noãn đảo qua một cái trong noãn bằng, thấy trong góc trống hai chỗ, đáy mắt hiện lên một đạo lãnh mang.

Hộ vệ trong phủ cũng chạy tới: “Cô nãi nãi, có gì không ổn?”

“Không có việc gì, có lẽ là bên ngoài phủ có động tĩnh gì nháo đến Nhị Hắc, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Trong noãn bằng đất bị xới lên vẫn còn mới, hơn nữa có mấy cây rau chung quanh cũng bị thương tổn, mỗi lần nàng động thủ đều cực kỳ cẩn thận, dù sao rau xanh nàng đích thân trồng đều là loại thứ nhất, mỗi một gốc đều là trắng bóng. Thấy vết tích này, nàng liền xác định, có người trộm rau trong noãn bằng.

Người trông giữ noãn bằng đều là bộ hạ cũ của Mục Trần Tiêu, những người này mặc dù bị đuổi khỏi quân doanh, cũng là bởi vì bọn họ cực kỳ trung tâm với Mục Trần Tiêu, hôm nay bọn họ bị biếm làm nô, trong lòng Mục Trần Tiêu tồn hổ thẹn, nếu như tùy tiện làm to chuyện, cho dù là bắt được kẻ trộm rau, cũng sẽ để trong lòng Mục Trần Tiêu có vật chặn.

Vọng Thư Uyển.com

Hơn nữa nàng từ trong miệng Mục Thiên Trù biết được, những người này ban đầu ở Lâm Giang đã bị làm khó dễ, lại một đường đến Mục gia, phía sau mơ hồ có thể thấy được cái bóng của người Chu gia.

Điểm đáng ngờ trong cái chết của Chu Bân rất nhiều, đang rầu tìm không được cái cớ lấy Chu gia khai đao, thì chính bọn nó đã đưa tới cửa, nói không chừng, nàng có thể mượn cơ hội này, hãm hại Chu gia.

Hai ngày kế tiếp, Hứa Vân Noãn không có đi Tứ Quý các, ngược lại thường thường đảo quanh trong noãn bằng.

Cánh tay của Đinh Sơn đã dưỡng không sai biệt lắm, trải qua giai đoạn lúc ban đầu, xử lý sinh ý của Tứ Quý các cực kỳ thuận lợi.

Hắn cực kỳ có uy vọng trong đám bộ hạ cũ, Hứa Vân Noãn từ chỗ Chu quản gia biết được kinh lịch trước đó của hắn, yên tâm giao bộ hạ cũ cho hắn điều khiển.

Một ngày này, Hứa Vân Noãn mang theo Nhị Hắc đi qua, Đinh Sơn vừa đến gần, liền thấy Nhị Hắc bước nhanh chạy đến trong góc phòng của noãn bằng, quay một người kêu gâu gâu.

Hứa Vân Noãn nhìn sang, liền nhìn thấy Vương Hải tránh trái tránh phải, dáng dấp cực kỳ chật vật.

Vương Hải cũng là lúc trước nàng chọn để hỗ trợ xử lý buôn bán, trước khi người này tòng quân trong nhà từng xây dựng tửu lâu, hắn có thể nói, não cực kỳ linh hoạt biến báo, trước còn nghĩ hảo hảo bồi dưỡng, có thể làm chưởng quỹ, hôm nay xem ra thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.

“Nhị Hắc, đi qua.” Hứa Vân Noãn thu hồi ánh mắt, mặt mang tiếu ý, “Đã nhiều ngày tính tình của Nhị Hắc phá lệ táo bạo, lại phát cáu, quay đầu ngươi trấn an Vương Hải một chút, bảo hắn không cần để ở trong lòng.”

“Cô nãi nãi không cần lo lắng, bất quá là bị sủa mấy tiếng, không có gì đáng ngại.”

Vương Hải vẫn len lén quan sát đến động tĩnh bên này của Hứa Vân Noãn, thấy nàng cười nói hai câu liền rời đi, khẩu khí kia trong lòng nặng nề mà thả lỏng.

Lại qua hai ngày, Tiền chưởng quỹ gửi thư vào phủ, sau khi xem xong, Hứa Vân Noãn chợt cười lạnh một tiếng.

“Mộ Vũ, hai ngày này phía ngoài tuyết khá lớn, mang Nhị Hắc và Đại Ngưu về đi, để chúng nó trong noãn bằng, ta cũng không yên lòng.”

“Vâng, tiểu thư.”

Đêm đầu tiên bình an vô sự, chạng vạng ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn liền để người lặng lẽ kêu Úc Khoảnh đi qua, còn để Mộ Vũ và Hàn Yên chuẩn bị mấy cây mộc côn to.

Úc Khoảnh có chút không nghĩ ra: “Cô nãi nãi, chuẩn bị gậy gộc là muốn làm gì?”

“Đánh trộm!”

Bóng đêm dày đặc, tuyết đọng trên mái hiên hiện lên quang mang rét căm căm.

Một đạo hắc ảnh thân thể co ro lén lút chui vào noãn bằng, vừa muốn vươn tay hái rau, liền bị người một cước đạp trúng ngón tay, hung hăng nghiền trên mặt đất.

“A!”

Bóng đen kêu thảm một tiếng, chợt giãy tay ra muốn chạy, nhưng không ngờ mộc côn trong bóng tối đã đánh xuống.

Vọng Thư Uyển.com

Sau một khắc cây đuốc sáng lên, trong noãn bằng được chiếu đèn đuốc sáng trưng.

Úc Khoảnh tay cầm mộc côn chợt nhíu mi tâm lại: “Vương Hải? Tại sao là ngươi?”

“Cô nãi nãi, tiểu nhân chỉ là đến đây tra nhìn tình huống trong noãn bằng một chút, cô nãi nãi thế nào để người đánh ta?”

Nhị Hắc xông lên phía trước, quay Vương Hải gầm rú liên tục.

Hứa Vân Noãn mắt lạnh lóe lên: “Ngươi đến tột cùng là tới làm cái gì, trong lòng mình rõ ràng. Trói người lại, đưa đến tiền thính, mặt khác gọi ca ca và Trần Tiêu đến, còn có bộ hạ cũ, toàn bộ cùng gọi đến tiền viện.”

“Vâng.”

Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu nghe được Hứa Vân Noãn có chuyện gì thỉnh bọn họ, vội vã mặc quần áo đến, vừa tiến vào tiền thính liền thấy Vương Hải bị trói gô quỳ trên mặt đất.

“Vân Noãn, đây là thế nào?”

Hứa Vân Noãn nhìn Mục Trần Tiêu một chút, mi tâm của hắn vẫn là có vết nhăn, nhưng chưa mở miệng nói cái gì.

“Ca ca, Vương Hải trộm rau xanh trong noãn bằng, bị ta bắt, ta nghĩ hắn nói như thế nào cũng là bộ hạ cũ của Trần Tiêu, nên xử trí như thế nào, cũng nên hỏi ý kiến của hắn.”

“Trộm rau?” Đã nhiều ngày quan tâm Tứ Quý các, Mục Thiên Trù biết thật đúng là cày đất vàng xây lầu tiền, vì thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống của mình, phú thương quan viên không chút nương tay tiêu bạc.

Vương Hải vội vã kêu oan: “Cô nãi nãi, tiểu nhân thật chỉ là đi vào tra nhìn ôn độ trong noãn bằng một chút xem thích hợp không, không có trộm rau nha! Tiểu nhân trung thành và tận tâm với Mục tướng quân, hôm nay được Mục tướng quân thu lưu, trong lòng còn vô cùng cảm kích, như thế nào sẽ làm ra chuyện có lỗi với hắn?”

Đinh Sơn cũng mang theo mọi người chạy tới, vội vã quỳ xuống đất hành lễ: “Cô nãi nãi, Vương Hải trong ngày thường làm việc rất kiên định, những ngày qua giúp đỡ ta xử lý Tứ Quý các, cũng không có xuất hiện sai lầm gì, trong này có phải có hiểu lầm gì hay không?”

Vẻ mặt Vương Hải oan khuất: “Nếu là cô nãi nãi thực sự không muốn nuôi dưỡng những người tàn phế như chúng ta, trực tiếp mở miệng để chúng ta đi là được, hà tất dùng phương pháp bêu xấu như vậy đạt thành mục đích? Chúng ta đều là hán tử thiết cốt, có thể rơi lệ chảy máu, nhưng tuyệt không thể bị nói xấu không duyên cớ!”