CHƯƠNG 26: CÁI GÌ CŨNG KHÔNG THỂ LÀM LỠ CHUYỆN ĐÓN LỄ
Editor: Luna Huang
Trong đại sảnh bầu không khí vui sướиɠ quét sạch.
Mục Thiên Trù ôn ngôn trấn an nói: “Trần Tiêu, Mục gia ta làm việc, từ trước tín phụng một điểm: “Không thẹn với trời, không hổ với đất, đối với bộ hạ cũ, có thể trấn an vẫn là phải trấn an, dốc hết toàn lực đi…”
“Vâng, ta bồi gia gia cùng đi ra ngoài.”
“Chờ một chút, ta cũng đi.” Hứa Vân Noãn vẫy vẫy tay với Mộ Vũ và Hàn Yên, hai người vội vã chạy tới.
Hứa Vân Noãn thì thầm vài câu với các nàng, sau đó rất nhanh đuổi theo bước chân của Mục Thiên Trù.
“Vân Noãn, hôm nay sắc trời đã tối, tình huống của bộ hạ cũ phía ngoài bất minh, ngươi vẫn là trở về viện nghỉ ngơi trước.” Mới vừa rồi hộ vệ nói bộ hạ cũ có chút chật vật, có chút thân có tàn tật, nếu là kinh hách đến Vân Noãn sẽ không tốt.
“Ca ca không cần lo lắng, ta theo ba vị gia gia, cũng từng thấy một ít thế diện, còn nữa bọn họ từng theo Trần Tiêu lên chiến trường, đều là hạng anh hùng thiết cốt, hôm nay có cơ hội gặp một lần, trong lòng ta cảm thấy may mắn.”
“Vậy…. Vậy được rồi.”
Mới vừa tới cửa phủ, chợt nghe trận trận than nhẹ không đè nén được.
Chờ ra cửa nhìn đến tình hình bên ngoài, mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhảy.
Ngổn ngang trên đất hoặc ngồi hoặc dựa tụ tập khoảng chừng hơn mười người, những người này thân hình khô gầy, đầy người bẩn ô, còn chưa đã ngửi được một gay mũi cực kỳ gay mũi nồng đậm. Trên người mấy người còn mang theo thương, vết thương sớm đã sinh mủ thối rữa, vết máu cũng biến thành màu đen.
Nhìn thấy Mục Trần Tiêu đi ra, mắt không ít người sáng lên, thần sắc kích động cao kêu thành tiếng: “Tướng quân…”
Đường nhìn của Mục Trần Tiêu nhanh chóng đảo qua mọi người, tay chặt chẽ nắm bắt tay vịn xe lăn, đáy mắt lệ khí cuồn cuộn: “Các ngươi… Các ngươi làm sao sẽ biến thành như vậy?”
“Tướng quân… Từ lúc người ly khai đại quân, những người này như chúng ta mỗi ngày bị xa lánh, phàm là biên cảnh phát sinh xung đột, nhất định sẽ đẩy chúng ta lên trước, chúng ta lại không được chia lương thực, thậm chí trời đông giá rét kéo đến, y vật chống lạnh cũng không có. Biên cảnh lạnh khủng khϊếp, các huynh đệ cóng đến binh khí đều cầm không được, rồi lại phải liều mạng ở trên chiến trường, nguyên bản hơn ba trăm danh quân tiên phong, chỉ còn lại không tới một trăm người. Chúng ta không muốn bôi đen uy danh của tướng quân, nhưng trong quân như cũ có người không muốn buông tha chúng ta, nói chúng ta bây giờ thân có tàn tật, lưu trong quân đội cũng là lãng phí quân lương, đơn giản đuổi chúng ta đi.”
Vọng Thư Uyển.com
Lửa giận trong lòng Mục Trần Tiêu cuộn trào mãnh liệt: “Các ngươi ai cũng từng lập quân công, làm sao có thể dễ dàng đuổi các ngươi đi như vậy?”
“Chúng ta trước có quân công trong người, nhưng ở tướng quân đi rồi, đều bị người xóa sạch.”
“Ta đã từng phái người tìm hiểu tin tức của các ngươi, lại không có thu hoạch gì, các ngươi làm sao đến kinh đô?”
Nghe nói như thế, cho dù là đường đường nam nhi bảy thước, cũng không có thiếu người rơi lệ tại chỗ.
“Chúng ta đi ngang qua Lâm Giang thành, Lâm Giang vỡ đê xảy ra hồng tai, rất nhiều bách tính bị cuốn vào nước lũ nguy sớm tối. Chúng ta liền ở đó cứu trợ bách tính. Vì thế tổn thất hơn mười huynh đệ. Nhưng chưa từng nghĩ, đã có người xem chúng ta như giặc cỏ, phái quan binh tiêu diệt, chúng ta phải cải trang, một đường làm lưu dân rồi mới miễn cưỡng chống đỡ đến kinh thành.”
“Tướng quân, chúng ta biết được những năm này tướng quân khổ sở, nếu không phải thực sự sống không nổi nữa, vạn lần sẽ không đến đây quấy rối tướng quân.”
Trong cơn giận dữ Mục Trần Tiêu hận không thể toàn bộ tử hình người trêu đùa âm mưu quỷ kế ngay tại chỗ, đồng thời lại có một cảm giác vô lực nồng đậm thăng lên, chỉ cần bằng vào Mục gia, có thể đủ cứu trợ mấy người?
“Bên ngoài gió lớn, Trần Tiêu, mời mọi người vào phủ nói chuyện đi.” Ngay thời gian Mục Trần Tiêu ảo não củ kết, thanh âm nhu hòa của Hứa Vân Noãn vang lên.
Trong lòng Mục Trần Tiêu khẽ động, thẳng tắp nhìn qua, hắn chỉ là giản đoản nghe kinh lịch của những người này một chút, lại từ trong đó tìm ra không ít chỗ lạ, hắn không xác định là có người cố ý an bài những người này vào kinh thành hay không, cho nên mới củ kết nên an trí mọi người như thế nào.
Mặc dù thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, thế nhưng Hứa Vân Noãn băng tuyết thông minh, vậy cũng phát hiện không thích hợp trong đó mới phải.
Hứa Vân Noãn cũng ôn nhu cười, xoay người đối mặt với bộ hạ cũ ngoài cửa phủ: “Vừa nghe hộ vệ hồi bẩm chư vị đến, Trần Tiêu liền để người an bài, trong phủ đã chuẩn bị xong nước nóng và cháo, đại phu rất nhanh cũng sẽ chạy tới, chư vị nhập đơn giản rửa mặt chải đầu ăn vài thứ trước, hôm nay là thải đông tiết. theo lý nên nhiệt nhiệt nháo nháo mới phải, mau vào phủ đi.”
Nghe nói như thế, tiếng khóc trong đám người càng sâu.
Bọn họ theo Mục Trần Tiêu trung thành và tận tâm, sau này cũng kiệt lực không gây phiền toái cho tướng quân nhà mình, nhưng kinh lịch mấy tháng này để những thiết cốt trên chiến trường này đều bị ma sát mài mòn. Vốn tưởng rằng hôm nay Mục gia tự thân khó bảo toàn, sẽ không nhận thu nạp bọn họ, nhưng không nghĩ tới lại được ôn ngôn mời vào phủ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Vân Noãn, không ít người đều cảm thấy nàng là thiên tiên hạ phàm, không thôi trên đời này sao lại có cô nương ưa nhìn lại ấm áp tốt như vậy?
Bộ hạ cũ trong quân vừa vào Mục phủ, liền có người nhanh chóng đem tin tức đem tin tức hồi bẩm đến Chu gia.
Ngô thị nhìn ánh mắt của Chu Ngọc Nghiên sưng to như hạch đào, đưa ngón tay ra chỉ vùng xung quanh lông mày của nàng một cái: “Được rồi, đừng khóc, ba nghìn lượng bạc là từ trong đồ cưới của ta lấy ra, che được chuyện đó rồi, đừng cho phụ thân của ngươi biết. Không thôi chắc chắn hung hăng phạt ngươi.”
“Mẫu thân, tiện nhân Hứa Vân Noãn kia và Tiền chưởng quỹ hùa nhau lừa ta, còn có Mục Trần Tiêu kia nữa, tốt xấu ta đã từng có hôn ước với hắn, hắn không cho ta chút mặt mũi nào!”
Theo Chu Ngọc Nghiên, nàng có thể bởi vì ghét bỏ Mục Trần Tiêu tàn tật mà không chút do dự từ hôn, nhưng đối phương lại không thể không niệm tình xưa.
“Được rồi, mẫu thân vừa có tin tức, ngày lành của Mục gia rốt cuộc chấm dứt rồi.”
Nhãn tình của Chu Ngọc Nghiên sáng lên: “Mẫu thân, bộ hạ cũ Mục Trần Tiêu qua đó rồi?”
“Không sai.”
“Bọn họ là vào Mục gia hay vẫn bị chận ngoài cửa?”
“Mục Trần Tiêu coi như là có tình nghĩa, đón hết vào.” Ngữ khí của Ngô thị có khen, thần sắc lại cực kỳ trào phúng, “Trước đây Mục Trần Tiêu oai phong chiến trường dẫn tới vô số người sùng kính ước ao, bộ hạ cũ đi theo hắn càng đếm không hết. Hôm nay Mục Trần Tiêu đón nhóm người này vào cửa, ngày mai lại có người đi tìm hắn, hắn sẽ không thể mượn cớ khước từ. Mục gia đã rỗng tuếch, chỉ bằng vào Mục Thiên Trù một lão nhân sắp chết và một tên tàn phế vô dụng như Mục Trần Tiêu, chỉ là để nhiều miệng ăn như vậy đều là vấn đề, chớ đừng nói chi là cái khác.”
Mắt của Chu Ngọc Nghiên sáng: “Mẫu thân, vạn nhất Mục Trần Tiêu chận bộ hạ cũ ngoài cửa?”
“Vậy ngày thứ hai, danh tiếng Mục gia vong ân phụ nghĩa, không niệm tình xưa sẽ truyền khắp toàn bộ kinh đô, cho đến lúc này, uy tín Mục gia trong quân đội nhiều năm tích lũy được không còn sót lại chút gì. Mục gia đã không có tác dụng, hoàng thượng còn giữ bọn họ làm cái gì?” Ngô thị hừ một tiếng, nghĩ đến Hứa Vân Noãn cực kỳ phách lối kia. Đến nay vẫn cảm thấy tức giận đau gan.
Chu Ngọc Nghiên ước gì Mục Trần Tiêu chọn loại phương án thứ hai, như vậy hắn có thể chết nhanh chút, hôm nay chỉ có thể đáng tiếc hừ: “Để Mục gia đắc ý thêm mấy ngày.”