Chương 244: Người Báo Ân Có Chút Nhiều

CHƯƠNG 243: NGƯỜI BÁO ÂN CÓ CHÚT NHIỀU

Dịch giả: Luna Wong

Hai người lên xe ngựa, đi về phía trước không bao lâu chợt nghe đáo Úc Khoảnh thấp giọng hồi bẩm: “Cô nãi nãi, công tử, Đoan vương điện hạ cưỡi ngựa bên cạnh, ngoài ra còn có xe ngựa của Thôi gia vẫn theo ở phía sau.”

Đoan vương điện hạ theo bọn họ tình hữu khả nguyên, dù sao gần đây hắn thường đến phủ vấn an đám mầm dưa mà.

Thôi Diễm theo là vì cái gì?

Mục Trần Tiêu hơi rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng nồng nặc, chẳng lẽ Thôi Diễm này vẫn chưa chết tâm với cô nãi nãi?

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi sáng ngời: “Nên là Tần cô nương kia có chuyện tưởng muốn nói với ta, ngày hôm nay lúc gặp mặt, vài lần ánh mắt của nàng nhìn về phía ta đều là muốn nói lại thôi. Úc Khoảnh, ngươi phái người qua đó hỏi một chút, xem Thôi công tử đến tột cùng có chuyện gì?”

“Vâng.”

Không bao lâu, Úc Khoảnh liền chạy về: “Hồi bẩm cô nãi nãi, Thôi công tử nói mấy ngày nữa chính là sinh thần của Bác Lăng hầu, hắn vốn đang chán nản không biết nên tặng lễ vật gì làm hạ lễ sinh thần, hôm nay thấy được nấm của cô nãi nãi trồng, đột nhiên có chút cách nghĩ, cho nên muốn tự mình nói với cô nãi nãi một chút.”

Hứa Vân Noãn hơi suy nghĩ một chút gật đầu một cái: “Vậy trước tiên không trở về Mục gia, trực tiếp đi Tứ Quý các đi, từ nơi này đến Tứ Quý các cũng tiện.”

“Vâng.”

Xe ngựa Hứa Vân Noãn ngồi vừa quay đầu, phía sau đám người Đoan vương và Thôi Diễm vội vàng đuổi theo.

Đi tới Tứ Quý các, mọi người đầu tiên là một phen chào hỏi, sau đó đều cùng lên lầu hai.

Hứa Vân Noãn mỉm cười nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, ở chỗ này chờ cũng sẽ có chút buồn chán, không bằng ngươi bồi Đoan vương điện hạ đến gian phòng bên cạnh, xem đống binh thư vừa mua trước.”

Biết Mục Trần Tiêu thích xem binh thư, Hứa Vân Noãn gần đây để chưởng quỹ Nhuận Ngọc các tìm một ít bản đơn lẻ, lúc này để lại ở Tứ Quý các.

Trong lòng Mục Trần Tiêu có chút không cam, bất quá biết để Đoan vương điện hạ dính vào những việc này sẽ không tốt, nên chỉ có thể mang theo hắn tới sát vách chờ trước.

Đi tới sát vách, Đoan vương nhìn thấy Mục Trần Tiêu trầm mặc, dáng dấp không yên lòng, không khỏi trêu ghẹo nói: “Không phải mới ly khai nhất thời nửa khắc sao? Lẽ nào một chút thời gian cũng không muốn xa cô nãi nãi nhà ngươi?”

Mục Trần Tiêu mạnh ngẩng đầu lên: “Không thể nào, ngươi không nên nói lung tung.”

“Ha ha, vậy sao ngươi khẩn trương như vậy?”

“Ngươi nhìn lầm rồi.”

“Ở trước mặt ta ngươi tích tự như kim, ở trước mặt Hứa cô nương thì nói nhiều, không biết, còn tưởng rằng ngươi không định gặp người huynh đệ như ta nữa.”

“Điện hạ hiểu lầm.” Mục Trần Tiêu nói lãnh ngạnh.

“Nhìn thử xem, cái dạng của ngươi bây giờ, đâu giống như hiểu lầm?”

Mục Trần Tiêu đơn giản trầm mặc.

Đoan vương lật xem hai bản binh thư, không khỏi hơi mở to hai mắt, dáng dấp rất ngạc nhiên: “Quyển này《 Binh Pháp Tường Lược 》là bản đơn đi, nghe đâu có người tìm rất nhiều năm luôn, không nghĩ tới lại bị Hứa cô nương tìm được cho ngươi.”

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn nhích lại gần, cầm sách vào tay, cẩn thận vuốt một cái góc bị xếp lại: “Đã là tâm ý của cô nãi nãi ta, lúc ngươi xem phải cẩn thận một chút, không nên thương tổn tới những cuốn sách này.”

“Hễ dính đến vị Hứa cô nương kia, ngươi nói chuyện cũng thay đổi hơn.”

Đoan vương lật xem binh thư một hồi, vẫn là không nhịn được hiếu kỳ trong lòng: “Ngươi nói Thôi Diễm và Hứa cô nương, thật muốn trao đổi chuyện tặng hạ lễ cho Bác Lăng hầu sao?”

Sắc mặt của Mục Trần Tiêu trầm tĩnh: “Điện hạ không phải đoán được rồi sao?”

Đoan vương không khỏi mỉm cười: “Ngươi trái lại thẳng thắn thành khẩn, lẽ nào không muốn Hứa cô nương giấu ta?”

Bookwaves.com.vn

“Điện hạ thông tuệ, phải minh bạch, nếu có ý giấu, cũng sẽ không đơn độc hẹn nói chuyện trước mặt điện hạ. Hôm nay biết rõ điện hạ ở đây, còn để ta đơn độc đưa điện hạ sang sát vách chờ, cũng không phải muốn giấu diếm điện hạ chuyện gì, mà là có ít thứ không thích hợp để điện hạ dính vào, dù sao thân phận của người cũng bày ở nơi đó .”

“Ta lý giải ý của Hứa cô nương, chẳng qua là nhịn không được hiếu kỳ mà thôi, còn có vị Tần cô nương kia, nhìn nhất cử nhất động rất có kết cấu, căn bản không giống từ trong thanh lâu ra ngoài.”

Nói đến Tần U Tố, thần sắc trên mặt Mục Trần Tiêu không khỏi hơi có chút quái dị: “Xin khuyên điện hạ một câu, sau này cách vị Tần cô nương này ra xa một ít.”

“Ân? Sao lại nói như vậy?”

Đoan vương lý giải Mục Trần Tiêu, biết hắn cũng không phải là khinh thường xuất thân của Tần U Tố.

“Về phần nguyên nhân cụ thể, bây giờ không dễ nói, sau này điện hạ sẽ rõ.”

“Ta hiểu rồi, sau này sẽ cách xa một chút.”

Trong căn phòng cách vách, Tần U Tố theo Thôi Diễm vừa tiến vào cửa phòng, thấy được Hứa Vân Noãn, rất nhanh đi về phía trước hai bước, sau đó rất cung kính quỳ ở trên mặt đất.

“Tần U Tố gặp qua cô nãi nãi.”

Thấy hắn hành đại lễ, Hứa Vân Noãn hơi có chút ngoài ý muốn, vội vã mở miệng nói rằng: “Tần cô nương không cần khách khí như vậy.”

“Cũng không phải là khách khí, mà là muốn bái tạ ân cứu mạng của cô nãi nãi.”

Thôi Diễm ở một bên rất kinh ngạc: “Ân cứu mạng?”

Tần U Tố ngẩng đầu nhìn phía Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt, tràn đầy vẻ kích động: “Hứa cô nương chưa từng gặp qua ta, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, ta vẫn đang tìm tung tích của ân nhân.”

“Ta không rõ ý tứ của ngươi.”

“Ta xuất thân Kinh Châu.”

Hứa Vân Noãn hơi mở to hai mắt: “Kinh Châu?”

“Phải, lúc đó dịch bệnh hoành hành, dân chúng lầm than, nếu như không phải hành động vĩ đại của Hứa đại phu và Hứa cô nương, ta và mấy người huynh đệ tỷ muội khác sớm đã hồn về hoàng tuyền.”

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn thực tại có chút ngoài ý muốn: “Mau chút đứng dậy đi, trước đây ta và gia gia cũng chỉ hành sự theo bản tâm của mình, mới cứu các ngươi mà thôi, không tính là ân nhân cứu mạng gì.”

“Không, ân tình của cô nãi nãi đối với chúng ta dường như tái tạo, mấy năm này, mỗi ngày ta tâm tâm niệm niệm đều là báo đáp ân tình của cô nãi nãi, chỉ tiếc thời vận không đủ, bản thân lại lưu lạc trở thành nữ tử phong trần, còn tưởng rằng đời này cũng không thể gặp lại ân nhân, may được trời thương hại, để ta có cơ hội biết cô nãi nãi là người ban đầu ở trong Kinh Châu thành dâng ra phương thuốc.”

Thôi Diễm ở một bên lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào trước ở Thẩm gia nghe được Vu phu nhân kia nói, biểu hiện của ngươi rất kích động, nguyên lai là gặp được ân nhân.”

Tần U Tố cũng không có rơi lệ, chỉ là thân hình thẳng tắp quỳ trên mặt đất, vành mắt hơi đỏ lên, nhưng cảm kích trong ánh mắt hắn lại hết sức chân thành nhiệt liệt.

Lại phối hợp với dung mạo xuất trần hôm nay của hắn, bộ dáng như vậy, so với lê hoa đái vũ còn động lòng người hơn.

Thôi Diễm nhịn không được ở bên cạnh khuyên bảo: “Tần cô nương đứng dậy trước đi, đứng dậy, nói chuyện với cô nãi nãi, ngươi quỳ như vậy, cô nãi nãi đều có chút băn khoăn.”

Hứa Vân Noãn cười nói: “Thôi công tử nói không sai, Tần cô nương xin đứng lên đi.”

“Đa tạ cô nãi nãi, đa tạ Thôi công tử.”

Tần U Tố ngồi xuống, lại chỉ ngồi vị trí một phần ba của chỗ ngồi, tiện tùy thời đứng dậy hành lễ.

Hứa Vân Noãn cẩn thận quan sát hắn, càng nhìn, càng là cảm thấy khuôn mặt này của hắn hoàn mỹ không tỳ vết: “Tần cô nương tao ngộ, trước ta cũng nghe được một ít, hôm nay nếu đã thoát khỏi khổ hải như Chu gia kia, có thể an an tâm tâm sống.”

“U Tố tự biết thân phận thấp, lại sinh ra trong phong trần, thật sự không có tư cách phụng dưỡng ở bên người cô nãi nãi, bất quá U Tố nguyện ý nghe cô nãi nãi sai phái, bất luận là núi đao biển lửa, chỉ cần cô nãi nãi một tiếng phân phó, U Tố nhất định nghĩa bất dung từ.”