- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quốc Sắc Kiều Phi
- Chương 239: Không Cho Ngươi Mặt Mũi Thì Đã Sao?
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 239: Không Cho Ngươi Mặt Mũi Thì Đã Sao?
CHƯƠNG 238: KHÔNG CHO NGƯƠI MẶT MŨI THÌ ĐÃ SAO?
Dịch giả: Luna Wong
Món ăn này của Hứa Vân Noãn, có thể nói là lộ diện một cái liền kinh diễm nhân tâm, mọi người rối rít với kéo quan hệ với nàng, lôi kéo làm quen, chỉ muốn có được nhóm danh ngạch đầu tiên, chỉ là có không ít người sau khi nghe được giá nấm, liền có chút chùn bước.
Nét mặt của Hứa Vân Noãn cũng mang theo vẻ xấu hổ: “Vì có thể chọn lựa ra nấm có chữ viết rõ ràng, phẩm tương hoàn mỹ, chỉ là quá trình bồi dưỡng đều phải tốn thời gian tốn công sức, rồi lại cần người mỗi ngày đều cẩn thận nhìn chằm chằm, thời thời khắc khắc không dám thả lỏng, chỉ cần là như vậy, tỷ lệ thành công cũng rất thấp, nên giá tiền này sẽ đắt chút.”
“Không biết những thứ nấm này định giá thế nào?”
“Đây. . . nếu là cái này, ít cũng phải ba bốn mươi lượng bạc.”
“Ba bốn mươi lượng?”
Chỉ nói đến việc đem món này ra để lấy lòng người, tự nhiên không coi là đắt, đối với những quan lại nhân gia như bọn hắn mà nói, ba bốn mươi lượng quả thực như ném đá xuống nước vậy, nhưng nếu là chuẩn bị yến hội, thì không thể chỉ có một đĩa, cộng lại, nhà người bình thường, cũng có chút dùng không nổi.
Thấy nét mặt mọi người lộ ra vẻ chần chờ, Hứa Vân Noãn khinh phiêu phiêu bỏ mồi câu xuống: “Dĩ nhiên, giá đắt cũng có chỗ tốt của đắt, nếu chư vị đặt sớm một tháng, có thể chỉ định viết chữ trên nấm.”
“Chỉ định chữ viết? Nói cách khác trên nấm xuất hiện chữ gì có thể do tự mình nghĩ?”
“Phải.”
“Hứa cô nương, mới vừa rồi là ta nói trước, ta đặt trước, đưa bạc cho ngươi trước, ngươi nhất định phải lưu cho ta một danh ngạch.”
“Ta nói trước.”
“Ta trước ngươi.”
Lúc này, ai còn sẽ quản Hứa Vân Noãn xuất thân như thế nào nữa? Chỉ cần có thể giúp được mình, đó chính là tốt.
Lần này đến đây dự tiệc đều là công tử các nhà, có người được sủng ái, có người không được cưng chìu, bọn họ xuất thân không tầm thường, trưởng bối trên đỉnh đầu đều cần cẩn thận dụ dỗ, cung phụng. Một phần thức ăn hàm chứa tâm ý của bản thân như vậy, quả thực quá thích hợp.
Hứa Vân Noãn quay mọi người áy náy cười: “Ta cũng biết chư vị có thể tiêu ngân lượng đặt những thứ nấm này, nhất định là có chỗ đại dụng, bất quá danh sách này quả thực quan trọng hơn một ít, thứ nhất là những thứ nấm này bồi dưỡng không dễ, hai, muốn nấu những thứ nấm này, vừa đẹp lại ngon, cũng cần tốn hao thật nhiều thời gian, hơn nữa chư vị công tử mỗi người thân phận không tầm thường, lúc mua vì để tránh trùng lặp, Tứ Quý các đều phải đơn độc chuẩn bị một phần thực đơn, kể từ đó, danh ngạch càng có hạn.”
Trong lòng không ít người cũng có lo lắng, dù sao chủ ý tặng nấm này là vô cùng tốt, nhưng nếu người người trong phủ khác đều tặng, sẽ biến thành chiêu số lạn đường cái, sẽ không đáng giá nữa.
Nhưng bây giờ nghe lời này của Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy trong lòng trong một sát na được đốt sáng lên, mỗi một phần nấm đều đưa thực đơn độc nhất vô nhị, như thế lễ vật bọn họ tặng ra cũng chính là bất đồng!
Đều là ở trong tranh đoạt gia tộc, ai không muốn độc nhất vô nhị?
“Hứa cô nương, chúng ta nói rõ hơn đi.”
Trận yến hội này hầu như biến thành địa phương biểu diễn của một mình Hứa Vân Noãn, đã không còn bao nhiêu người có tâm tư ngắm hoa nữa.
Đoan vương điện hạ nhìn mục trừng khẩu ngốc, lập tức ở trong lòng âm thầm vỗ tay cho Hứa Vân Noãn.
Bookwaves.com.vn
Tuy rằng không nghe rõ, thế nhưng thoáng tính toán, trong tứ quý các đều lời cực rồi, hơn nữa còn là người khác cầm bạc tới cửa để nó kiếm nữa chứ, nếu không kiếm, trái lại còn đắc tội với người khác.
Mục Trần Tiêu nghĩ đến trước cô nãi nãi nhà mình nói có biện pháp vớt bạc, khi đó trong lòng còn có chút hoài nghi, hôm nay vừa nhìn, bạc kia đều không phải là đặt ở trên đường lớn để người nhặt, mà là tự khóc, nháo, muốn nhảy vào trong ví của cô nãi nãi nhà mình!
Hứa Vân Noãn vẫn chưa cho ra trả lời thuyết phục tại chỗ, chỉ là để Hàn Yên ghi nhớ tên của chư vị, nghiêm chỉnh quyết định, vẫn là phải đi Tứ Quý các tìm Lưu chưởng quỹ thương nghị.
Chúng nhân vô pháp, chỉ có thể âm thầm tự định giá, phải sớm đến Tứ Quý các một chuyến, để tránh khỏi bị người bên ngoài cướp sạch khỏi danh ngạch.
Sau khi trò chuyện với Hứa Vân Noãn xong, bầu không khí trên yến hội dần dần lãnh đạm.
Hứa Vân Noãn nói có chút miệng khô lưỡi khô, liền trốn sáng một bên uống trà nhuận hầu.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, liền thấy thị nữ Lâm Hoa đi tới: “Nô tỳ gặp qua Hứa cô nương.”
“Lâm Hoa cô nương tìm ta có chuyện gì?”
“Hồi bẩm Hứa cô nương, phu nhân chúng ta có nói mấy câu muốn nói với cô nương, còn thỉnh cô nương đến nhất tự hai bên trái phải.”
(Luna: nhất tự là bình xếp thứ bậc đầu tiên)
Khóe môi của Hứa Vân Noãn giương lên một tia tiếu ý, theo Lâm Hoa ra hiệu như sang hai bên trái phải, chỉ thấy xa xa trong một tòa lương đình, Vu thị đã ở trong đó chờ, chung quanh còn phái thị nữ khán hộ, cũng không có người tới gần.
Đây là chuyên môn chờ mình?
“Được a, vừa lúc ta cũng có nói mấy câu, muốn nói với phu nhân.”
Lâm Hoa vốn tưởng rằng đi mời người sẽ không thành công, đã làm xong chuẩn bị trở về bị Vu thị trách phạt, nhưng không nghĩ tới Hứa Vân Noãn dĩ nhiên dễ dàng đáp ứng.
Hứa Vân Noãn bên này vừa mới đứng dậy, Mục Trần Tiêu liền chú ý tới, chuyển động xe lăn liền muốn đi qua, lại bị nàng dùng nhãn thần ngăn lại.
Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy một hơi thở trong lòng nảy lên.
Hứa Vân Noãn hàm tiếu đi theo Lâm Hoa đến đình Vu thị ở, đi vào trong đình, tiếu ý dịu dàng hành lễ chào hỏi: “Gặp qua Vu phu nhân.”
Vu thị ngẩng đầu lên, khóe môi mang theo tiếu ý, nhưng một đôi mắt lại lạnh thấu triệt, nàng phất tay ra hiệu cho Lâm Hoa lui xuống, sau đó lấy một loại nhãn thần rất bình tĩnh nhìn Hứa Vân Noãn.
“Lần yến hội này, Hứa cô nương chơi có vui vẻ không?”
“Gặp được nhiều người như vậy, lại thưởng thức được cảnh sắc xinh đẹp như vậy của Thẩm gia, tự nhiên là vui vẻ.”
Không nghe được thanh âm cho nàng miễn lễ đứng dậy của Vu thị, Hứa Vân Noãn không thèm để ý đứng dậy, đi thẳng tới một bên ngồi xuống, tiếu ý dịu dàng quay về nhìn sang.
“Hôm nay tân khách nhiều tới như vậy, có thể nói là khách và chủ đều vui mừng, lẽ nào Vu phu nhân không vui sao?”
Bookwaves.com.vn
Trong lòng Vu thị lướt qua một tia lạnh thấu xương, chán ghét trong ánh mắt càng đặc hơn: “Rõ ràng là Thẩm gia chúng ta tổ chức yến hội, nhưng lại bị một ngoại nhân đoạt danh tiếng, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể vui được sao?”
“Tính tình ta khoan dung rộng lượng, tự nhiên vui vẻ, nhưng nếu có người bụng dạ hẹp hòi, thì không cao hứng nổi.”
Vu thị không nghĩ tới Hứa Vân Noãn nói trắng ra như vậy, còn kém chỉ mặt gọi tên là nàng lòng dạ hẹp hòi.
“Hứa cô nương nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không biết Đoan vương điện hạ có từng thấy qua chưa?”
“Nếu phu nhân muốn biết, vậy trực tiếp đi hỏi Đoan vương điện hạ, ngươi hỏi ta, ta nói ngươi cũng không tin a.” Hứa Vân Noãn không chút lưu lại mặt mũi nào cho Vu thị.
“Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, có phải đoán chắc ta không biện pháp gì với ngươi hay không?”
Hứa Vân Noãn giơ tay lên che miệng bật cười, ánh mắt nàng vừa động, nhìn trái phải một chút: “Phu nhân chọn lựa chỗ này thật tốt, chỉ có một cái đường nhỏ đi thông nơi này, mọi người có thể thấy rõ chuyện trong đình, nhưng lại không tiện chuyên môn tới gần, là một địa phương tốt để nói chuyện. Kể từ đó, tất cả mọi người sẽ cảm thấy trước mắt bao người, đường đường hộ bộ thượng thư phủ như phu nhân, tuyệt đối sẽ không làm khó một hương dã nha đầu như ta. Dĩ nhiên, nếu ta chống đối ngươi, cũng không người biết.”
“Ngươi. . . Trước ngươi biểu hiện vô tội nhu thuận, quả thực đều là giả vờ!” Vu thị vừa kinh hãi nhạy cảm của Hứa Vân Noãn, vừa ở trong lòng hận nàng một thấu triệt.
Hứa Vân Noãn này, quả thật là bất an hảo tâm!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quốc Sắc Kiều Phi
- Chương 239: Không Cho Ngươi Mặt Mũi Thì Đã Sao?