Chương 234: Không Có So Sánh Sẽ Không Có Tổn Thương

CHƯƠNG 233: KHÔNG CÓ SO SÁNH SẼ KHÔNG CÓ TỔN THƯƠNG

Dịch giả: Luna Wong

Tiếng hành lễ cắt đứt tư tự của mọi người.

Không thiếu các công tử phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nhìn phản ứng của Hứa Vân Noãn, không muốn để cho nàng phát hiện mới vừa mình có chỗ thất lễ.

Nhưng không nghĩ tới, Hứa Vân Noãn sớm đã thu hồi ánh mắt, chỉ cười yếu ớt nhìn một chậu mẫu đơn nộ phóng.

Không ít người trong lòng mơ hồ có chút thất lạc, đối với người đẹp hay sự vật, người người đều có tâm truy tầm.

Hứa Vân Noãn mới vừa cười thế, thực tại là ràng buộc nhân tâm.

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới bên người Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi.”

“Tôn nhi!” Hứa Vân Noãn nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện không có người ngoài đến quá gần, vì vậy liền nhẹ giọng hỏi, “Mới vừa rồi có người làm khó dễ ngươi không?”

“Cũng không có.”

Hứa Vân Noãn gật đầu, lãnh ý trong mắt lui bước: “Ngươi nhìn những mẫu đơn này xem có phải cực kỳ đẹp không?”

“Thiên hương quốc sắc, không tệ.” Mục Trần Tiêu âm thầm bổ sung một câu trong lòng, chỉ bất quá lại so ra kém cười mới vừa rồi của cô nãi nãi.

“Nếu ngươi thích, trở về lại ta cũng trồng hai cây, dời tới Minh Hối hiên của ngươi.”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Minh Hối hiên đã có ngũ thái cẩm đái rồi, không cần những hoa cỏ khác để phụ trợ.”

“Nói cũng phải, vậy trồng trên đất trống bên hồ nước, có thời gian chúng ta còn có thể cùng đi ngắm.”

“Được.”

Đào Bảo Nhi lôi kéo ống tay áo của Hứa Vân Noãn, khéo léo sang một bên, nàng cũng thích hoa chung quanh, mỗi một đóa đều cảm thấy rất đẹp, nhưng cụ thể đẹp ở địa phương nào, nàng lại nói không ra.

Một bên kia, Đoan vương phát giác Mục Trần Tiêu nói chuyện với Hứa Vân Noãn, không chút dự định để ý tới hắn, liền không khỏi có chút thất vọng, hơn nữa, hắn hiện ở trong lòng bang bang nhảy có chút nhanh, thỉnh thoảng có thể hồi tưởng lại nụ cười mới vừa rồi của Hứa Vân Noãn.

Xảy ra chuyện gì, nụ cười này còn có thể làm cho lòng người hốt hoảng?

Hắn vòng vo hai bước ra hai bên trái phải, đúng dịp thấy Đào Bảo Nhi chuẩn bị len lén kiểm tra hoa mẫu đơn.

Nghĩ đến tình hình hai lần trước vị Đào gia tiểu thư này nhìn thấy bản thân, như là chuột nhìn thấy mèo vậy, không khỏi bật cười: “Khụ!”

Mắt thấy Đào Bảo Nhi sắp sờ lên cánh hoa mẫu đơn, nghe được bên người chợt truyền đến một tiếng ho khan, sợ đến run một cái, vội vã quay đầu nhìn lên sang hai bên trái phải, đối diện đường nhìn giả vờ nghiêm túc của Đoan vương.

“Làm cái gì vậy?”

Đào Bảo Nhi hơi mở to hai mắt, sau một khắc liền mù quáng chuyển: “Ta. . . Ta. . .”

Hứa Vân Noãn nhận thấy được ống tay áo bị kéo chặt, vội vã quay đầu nhìn sang, phát giác Đào Bảo Nhi đều sắp bị Đoan vương làm cho sợ quá khóc, không khỏi cười híp mắt nhìn về phía Đoan vương.

“Điện hạ, hù dọa tiểu hài tử, chơi rất vui sao?”

Đoan vương vốn nhất thời hưng khởi trò đùa dai, lại không nghĩ rằng lại làm sợ Đào Bảo Nhi như vậy, lập tức cũng có chút băn khoăn: “Đào tiểu thư, ân. . . Mới vừa rồi thất lễ.”

“Thần nữ không dám.” Đào Bảo Nhi vội vàng cúi đầu, sau khi quay Đoan vương thi lễ một cái, liền chuyển đến bên Hứa Vân Noãn, rõ ràng muốn cách xa Đoan vương một chút.

Cái này đến phiên Đoan vương dở khóc dở cười.

“Đào tiểu thư, ta cũng không có ác ý với ngươi, tướng mạo cũng không giống như mãnh thú hồng thủy, sao ngươi sợ vậy chứ?”

Đào Bảo Nhi ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Vân Noãn nghĩ tới lời của Đào Bảo Nhi trước đó đã nhắc nhở nàng, tâm tư không khỏi khẽ động: “Bảo nhi muội muội là cảm thấy trên người Đoan vương điện hạ mang theo một cổ sát khí?”

Từ trên chiến trường trở về trên thân người đa đa thiểu thiểu đều lây dính mùi máu tanh, nhất là thân kinh bách chiến như Đoan vương và Trần Tiêu vậy, có đôi khi chỉ cần bằng vào khí thế, liền có thể uy hϊếp tứ địch.

Novelland.com.vn

Từ nhỏ nàng ở cùng ba vị lão gia tử, dạng tràng diện gì cũng đều biết, tự nhiên không có ý thức được trên người hai người này có bao nhiêu chỗ bất đồng.

Nhưng bây giờ, phát hiện nhãn thần của các công tử tiểu thư chung quanh nhìn sang, đều mang một chút kính nể, Hứa Vân Noãn mới một chút hiểu được.

Đào Bảo Nhi liên tục gật đầu, nàng thật cảm thấy dọa người.

Vẫn là Hứa tỷ tỷ hiểu mình nhất, ô ô. . .

Hứa Vân Noãn không khỏi nở nụ cười: “Kinh nghiệm sa trường của điện hạ, nghiêm nghị lạnh lùng trên người, Bảo nhi muội muội còn nhỏ, bị dọa cũng tình hữu khả nguyên.”

“Vậy Đào tiểu thư có sợ Trần Tiêu không?”

Đào Bảo Nhi xê dịch đến bên người Hứa Vân Noãn, cúi thấp đầu không nói lời nào, ngón tay nắm bắt ống tay áo Hứa Vân Noãn có chút trắng bệch, dùng thực lực biểu hiện cái gì gọi là sợ?

Hứa Vân Noãn giơ tay lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve sau lưng của Đào Bảo Nhi: “Bảo nhi muội muội không cần sợ, hai người bọn họ đều là người tốt, nhất là Đoan vương điện hạ, giúp ta không ít chuyện.”

Đoan vương vội vã ở một bên cười ra tiếng: “Hứa cô nương cũng không nên dùng người tốt để khen ta, mỗi lần nghe được ngươi nói những lời này, ta đều cảm thấy run sợ trong lòng.”

“Ta đây khen điện hạ khoan dung rộng lượng, thích làm chuyện tốt.”

“Mặc dù chỉ là thay đổi một thuyết pháp, thế nhưng nghe vào trong tai cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”

Bọn họ bên này hữu thuyết hữu tiếu, móng tay của Thẩm Vân Sơ lại là đâm vào lòng bàn tay.

Hứa Vân Noãn lúc nào quen thuộc với Đoan vương điện hạ như thế, chẳng lẽ Đoan vương điện hạ cũng bị nàng hấp dẫn?

Nghĩ đến nơi này, nàng liền có chút ngồi không yên, đang muốn đi ra phía trước tiếp lời, lại bị Vu thị âm thầm cầm cổ tay.

Thẩm Vân Sơ cắn cắn m.ôi dưới, trong ánh mắt hiện lên một tia đen tối.

Vu thị cười hàn huyên với mọi người, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phủ phá lệ náo nhiệt.

Thôi Diễm tới hơi chậm một chút, bất quá hắn đến, lại phá lệ làm người khác chú ý.

Ngoại trừ các công tử ca vây quanh bên người ra, vẫn còn có một vị nữ tử phá lệ xinh đẹp.

Novelland.com.vn

“Tê, mau nhìn, vị cô nương bên người Thôi công tử kia, chính là Tần U Tố trước đó vài ngày có được kia . . .”

Mọi người đều nhìn lại, vừa nhìn, không khỏi qua lại quan sát giữa hắn và Thẩm Vân Sơ.

Trước mắt Hứa Vân Noãn sáng ngời, cẩn thận quan sát nữ tử đi theo Thôi Diễm mà đến.

Tần U Tố mặc một thân y sam tượng nha bạch sắc, một con hồ điệp màu mực bay lượn trên làn váy, hắc bạch phân minh, đối lập quá mức rõ, nhìn không coi là đặc biệt nhiều, lại mang theo một cổ ý nhị đặc biệt.

Thẩm Vân Sơ hôm nay ăn mặc phá lệ xuất trần, nhưng so với Tần U Tố bên người Thôi Diễm, lại có vẻ phải kém sắc ba phần.

Không phải nói Thẩm Vân Sơ không đủ đẹo, mà là cái loại khí độ quanh thân nàng.

Thẩm Vân Sơ đích xác cũng ăn mặc rất xuất trần, nhưng loại khí chất này lại như tư vị thiếu niên miễn cưỡng kêu buồn, luôn cảm thấy thiếu vài phần thật.

Mà Tần U Tố lại không giống, phảng phất từ khước táo bạo, tẩy hết duyên hoa, chỉ còn nhìn hoa nở hoa tàn trước đình, nhìn bầu trời biên mây cuộn mây tan đạm bạc vô tranh, nàng xuất thân từ hồng trần, rồi lại hoàn toàn siêu thoát kỳ ngoại.

Lúc này nàng nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, không rõ để người cảm giác năm tháng tĩnh hảo.

Trong đám người truyền đến giọng nghị luận nhẹ.

“Thẩm gia tiểu thư và Tần cô nương đều là nhất đẳng mỹ nhân nhất, mà khí chất của hai người phá lệ tương tự, chỉ là so sánh một cái đã hiện ra cao thấp.”

“Lời này cũng chớ nói lung tung, Thẩm tiểu thư đây chính là hộ bộ thượng thư chi nữ, quý nữ kinh thành nghiêm chỉnh! Tần U Tố toán cái gì, bất quá là một nữ tử xuất thân phong trần yên liễu.”

“Nhưng nữ tử yên liễu này lại có tướng mạo đẹp hơn chúng tiểu thư. . .”

“Mau im miệng đi!”

Nét mặt của Vu thị còn nhìn không ra bao nhiêu dị thường, nhưng Thẩm Vân Sơ đều sắp không cười được nữa.

Đầu óc của Thôi Diễm này có bệnh phải không? Hảo đoan đoan, mang theo một nữ tử phong trần qua đây là xảy ra chuyện gì?