CHƯƠNG 223: ĐI, VÌ SAO KHÔNG ĐI?
Dịch giả: Luna Wong
Bởi vì Hứa Vân Noãn vừa xử lý xong chuyện Thanh Tuyền sơn mà khoan khoái rất nhiều, kết quả buổi chiều liền nhận được thϊếp mời của Thẩm gia đưa tới.
“Tiểu thư, Thẩm gia này vừa nhìn chính là bất an hảo tâm, tiểu thư nghìn vạn lần không nên bị bọn họ lừa.”
Hứa Vân Noãn tiếp nhận thiệp mời, ở trong tay phản phản phục phục quan sát, khóe môi mang theo một tia tiếu ý nhợt nhạt.
“Thϊếp mời này còn là của Thẩm gia phu nhân tự mình viết nữa đó.”
“Là vị Vu phu nhân kia tự tay viết viết? Không phải nói yến hội là của tiểu thư Thẩm gia tổ chức sao? Thế nào phu nhân của Thẩm gia lại tự mình viết thϊếp mời?”
“Xem ra là vị đại công tử của Thẩm gia kia nói gì đó rồi!”
Khóe môi của Hứa Vân Noãn kéo tiếu ý lên, có chút trào phúng: Nàng biết Thẩm Cửu Mạch một mực nghĩ hết biện pháp gặp nàng, nhưng nàng chính là không muốn lộ diện, bởi vì mỗi lần thấy Thẩm Cửu Mạch, nàng cũng sẽ hối hận quyết định ban đầu của bản thân trong lòng.
“Tiểu thư, yến hội này người sẽ đi chứ?” Hàn Yên ở một bên nhẹ giọng hỏi.
Mộ Vũ vội vã đoạt đáp: “Tiểu thư chán ghét người Thẩm gia như vậy, tự nhiên là sẽ không đi.”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, ném thiệp mời cầm trong tay sang một bên, liền thấy dáng dấp khẩn trương hề hề của Mộ Vũ và Hàn Yên, không khỏi cười nói: “Hai người các ngươi sao lại khẩn trương như vậy?”
“Chúng nô tỳ môn lo lắng tiểu thư mất hứng.”
“Người Thẩm gia cứ muốn tìm không thoải mái, ta có cái gì mất hứng, ta cao hứng cực kỳ nữa đó!”
“Nói như vậy, tiểu thư là muốn tham gia yến hội?”
“Đi, vì sao không đi? Ta không chỉ có phải đi, còn muốn đưa chút thứ tốt cho Thẩm gia.”
“Tặng đồ cho Thẩm gia?”
Mộ Vũ không khỏi trợn to hai mắt, chẳng lẽ tiểu thư muốn mang một khuông trứng thối quá đó? Hay là trực tiếp khiêng một thanh đao bửa củi?
Hứa Vân Noãn bị thần sắc của Mộ Vũ chọc cười: “Nghĩ gì thế? Thôn trang nuôi nhóm nấm kia không phải đã có thể thu hoạch sao? Vừa lúc nương yến hội lần này đánh một trận danh tiếng tốt các thứ trong Tứ Quý các , tốt xấu Thẩm gia cũng là hộ bộ thượng thư phủ, có thể được mời đi tham gia yến hội, từng người một đều là quý nhân, nếu lần này vang dội danh tiếng, sau này sẽ không buồn không có khách tới cửa.”
“Tiểu thư trăm triệu lần không nên bởi vì Tứ Quý các mà ủy khuất bản thân, đồ của tiểu thư tốt, Tứ Quý các từ trước không lo sinh ý.”
“Hai người các ngươi không nên suy nghĩ lung tung, nhanh đi lấy xiêm y của Đinh thẩm đưa tới, xem thử xem có bộ nào ta mặc hợp, đến lúc đó cũng đừng làm cho tiểu thư nhà ngươi mất mặt.”
Thần sắc của Mộ Vũ và Hàn Yên lập tức ngưng trọng gật đầu, bộ dáng kia phảng phất như tân binh sắp ra chiến trường: “Tiểu thư yên tâm, chúng nô tỳ nhất định sẽ không để cho tiểu thư mất mặt.”
Đuổi xong hai nha đầu quan tâm mình không ngớt , Hứa Vân Noãn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chuyện này phải nói cho ca ca và Trần Tiêu nghe.
Trước Mục Thiên Trù đánh chủ ý lên thất thải cẩm đái phía trước thư phòng của Mục Trần Tiêu, Mục Trần Tiêu tựa hồ là sợ hắn thực sự phái người dời cây đi, không được mấy ngày nữa, liền tìm rất nhiều hoa cỏ, để gia gia nhà mình có thể tùy ý tai họa.
Mục Thiên Trù trồng rau xanh không tệ, nhưng nói tới trồng hoa, đơn giản là tồi hoa năng thủ, trồng cây nào chết cây đó, cuối cùng không biết từ chỗ nào tìm ra một chậu tiên nhân cầu nho nhỏ, nói là có người rời bến từ bên ngoài mang về, cực kỳ dễ nuôi dễ sống, chỉ cần cách thêm mấy ngày tưới chút nước là được.
Bookwaves.com
Lúc Hứa Vân Noãn tới, Mục Thiên Trù đang ở tưới nước cho cây tiên nhân cầu nhỏ, vừa phấy nước, còn vừa đọc một chút có tiếng: “Nguyên bản trong vườn có một quả cầu, làm sao trên đỉnh bị gai đâm. Hiện thân sa mạc tăng phong cảnh, không thích quyến rũ mềm yếu trước người khác, cũng là ngươi để người thích.”
Chủ yếu là không dễ dàng chết, cho nên phải kiên trì a!
“Ca ca thật hăng hái.”
Nghe được thanh âm của Hứa Vân Noãn, Mục Thiên Trù vội vã để hồ nước nhỏ trong tay xuống: “Vân Noãn tới rồi, mau ngồi, là tới xem hoa ca ca trồng sao?”
Từ sau khi hắn trồng cây hoa nào thì chết cây hoa đó, mỗi lần nhìn thấy tôn nhi nhà mình luôn cảm thấy không có sức lực gì, bồn cây tiên nhân cầu chính là chấp nhất sau cùng của hắn.
Hứa Vân Noãn rất nể tình tiến lên tỉ mỉ quan sát, còn đưa ngón tay ra chỉ chỉ gai nhọn phía trên: “Nếu không có những cái gai nhọn này, nhìn coi như là linh lung khả ái.”
“Cái này ngươi không biết đâu, người đưa cây tiên nhân cầu tới kia nói, loại vật này là sinh trưởng ở trên sa mạc bãi vắng vẻ, quanh năm thiếu nước, những gai nhọn này thật ra là lá của nó.”
“Vậy cũng là phẩm tính cứng cỏi.”
“Hôm nay tốt rồi, nó gặp được chủ tử tốt như ta đây, sau này nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt, thỉnh thoảng cho nó uống nhiều nước một chút, cũng để cho nó biết cái gì mới là ngày lành.”
Hứa Vân Noãn giương khóe môi, tựa hồ biết nguyên nhân ca ca nhà mình trồng chết nhiều hoa cỏ rồi.
Hoa này đều tự có tập tính, cũng tỷ như nói cây tiên nhân cầu này, trước đây một mực sống ở trong sa mạc, nếu đột nhiên uống nhiều nước, không chỉ có sẽ không tốt, ngược lại sẽ bị chết úng.
Huyền diệu đủ số hoa cỏ còn sót lại duy nhất trong tay mình xong , Mục Thiên Trù mới nhớ tới chính sự.
“Vân Noãn bỗng nhiên qua đây, là có chuyện gì muốn nói?”
“Ca ca, Thẩm gia đưa tới thϊếp mời, mời ta tham gia ngắm hoa yến của ba ngày sau.”
“Ngắm hoa yến? Thẩm gia làm sao sẽ đột nhiên mời ngươi đi?”
Đây là muốn nháo chuyện thiêu thân gì?
“Ta cũng thật tò mò, hơn nữa thϊếp mời còn là xuất từ tay của vị Vu phu nhân Thẩm gia kia.”
Thần sắc của Mục Thiên Trù càng phát ngưng trọng: “Vân Noãn qua đây nói chuyện này với ta, nói cách khác ngươi muốn đi tham gia?”
“Phải, tới kinh thành đã lâu như vậy, ta còn chưa có đi vào những phủ đệ cao môn này coi trộm một chút, hôm nay có cơ hội, liền muốn để thêm kiến thức.”
Bookwaves.com
“Người trong những phủ đệ này tâm tư rất âm u, Vân Noãn tính tình ngươi đơn thuần lương thiện, nếu là đi, e sợ sẽ bị người khi dễ.”
Hứa Vân Noãn sờ sờ roi bên hông, tiếu ý tràn đầy nói rằng: “Nếu có người dám khi dễ ta, ta quất một roi ra, như ca ca nói, đánh ngã người trước mới nói.”
Mục Thiên Trù cười một tiếng: “Chỉ bằng cái thân nhỏ này của ngươi, nghìn vạn lần chớ không đánh tới người khác, làm mình bị thương trước.”
“Khí lực của ta rất lớn, ca ca yên tâm là được.”
Mục Thiên Trù hơi trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vân Noãn, ngươi muốn đi để thêm kiến thức, hay là muốn đi gặp người Thẩm gia?”
Vân Noãn đã đoán được thân thế của mình, đối với những thân nhân vứt bỏ mình, làm sao có thể một chút đều không thèm để ý được?
Lần này nàng muốn dự tiệc, cũng là có nguyên nhân ở trong này.
Hứa Vân Noãn cũng không có giấu diếm, nếu cái gì cũng không nói, sẽ để Mục Thiên Trù càng thêm khẩn trương: “Hai nguyên nhân đều có đi, những người đó tránh là tránh không được, chẳng bằng thoải mái nghênh đón.”
“Nhưng . . . Nhưng ta vẫn là lo lắng ngươi sẽ chịu thiệt thòi, không bằng để Trần Tiêu đi cùng ngươi?”
“Tổ chức yến hội là tiểu thư của Thẩm gia, nếu tôn nhi đi, chẳng phải là náo loạn chê cười sao?”
“Vấn đề như thế, ta đây suy nghĩ lại một chút.”
Hứa Vân Noãn cho rằng Mục Thiên Trù đã bỏ qua cách nghĩ để Mục Trần Tiêu bồi, không có tiếp tục trò chuyện cái đề tài này nữa.
“Sinh thần của ca ca cũng sắp đến rồi, có nghĩ muốn ăn mừng thế nào không?”
“Sinh thần? Ngươi không nói ta đều đã quên, nào có cái gì hảo chúc mừng, không cần để ý tới.”
“Vậy làm sao được chứ? Sinh thần của ca là đại sự, nhất định phải nghiêm túc xử lý.” Hứa Vân Noãn phá lệ kiên trì.
“Người một nhà thật tốt ăn một bữa cơm đoàn viên, tốt hơn bất kỳ cái gì. Hơn nữa, cách sinh thần ta còn có một tháng hơn, Vân Noãn không cần tự định giá sớm như vậy!”
“Vừa nhìn đã biết, ca ca một chút cũng không để sinh thần ở trong lòng, quên đi, chuyện này giao cho ta đi.”