Chương 11: Chương 11: Chân Trời Nơi Nơi Đều Là Cỏ Thơm

CHƯƠNG 11: CHÂN TRỜI NƠI NƠI ĐỀU LÀ CỎ THƠM

Editor: Luna Huang

Chu Ngọc Nghiên tức giận cháng váng đầu hoa mắt: “Tiện nhân, ngươi giả cái gì?”

Mục lão gia tử vừa chạy tới, liền thấy tràng diện Chu Ngọc Nghiên chỉ vào Hứa Vân Noãn nổi giận mắng, nhất thời tức giận trước mắt biến thành màu đen: “Mục Trần Tiêu! Ngươi nhìn ngoại nhân khi dễ cô nãi nãi ngươi?”

Sắc mặt Mục Trần Tiêu lạnh như hàn băng: “Ném bọn họ ra!”

Chu Ngọc Nghiên trợn to hai mắt: “Mục Trần Tiêu, ngươi dám…”

Hộ vệ cửa đã sớm nhịn tới cực điểm, nghe được công tử nhà mình rốt cục ra lệnh, vội vã vào cửa chế trụ người, kéo ra cửa.

Công tử nói là ném ra, vậy thì phải ném, đổi một loại phương thức đều không được!

Rất nhanh, kinh thành liền xuất hiện một trò cười.

Chu gia công tử và tiểu thư đến Mục gia buộc Mục thiếu tướng quân từ hôn, còn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa động thủ, chọc cô nãi nãi Mục gia giận đến ngất xỉu, cuối cùng bị ném ra cửa phủ. . .

Hôm qua ngựa ngáo cửa thành, kinh đô không ít người đều biết Mục gia thiếu tướng quân có thêm một cô nãi nãi tiểu nữ oa, lúc này Chu gia nháo, tin tức trong chớp mắt truyền khắp kinh đô.

Chu Ngọc Nghiên và Chu Bân vừa bị bắt đi, Hứa Vân Noãn lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại làn váy một chút, tiếu ý thản nhiên nhìn về phía Mục Thiên Trù: “Ca ca, sao ngươi cũng đến?”

Mục lão gia tử tới lúc gấp rút túm râu mép, thấy khuôn mặt tươi cười của Hứa Vân Noãn ngẩn người: “Vân Noãn, ngươi. . . Ngươi không có việc gì?”

“Đương nhiên không có việc gì, đối phó người đanh đá sẽ dùng phương pháp đanh đá, tôn nhi chính là quá đàng hoàng.” Hứa Vân Noãn nhìn mặt lạnh của Mục Trần Tiêu, chớp mắt một cái mím môi cười.

Mục Trần Tiêu trầm mặc mà chống đỡ.

Hứa Vân Noãn cũng không thèm để ý, để cho người ta châm trà an ủi Mục Thiên Trù, vừa rồi hắn gấp đến đầu đầy mồ hôi.

Hàn Yên có chút chần chờ hỏi: “Tiểu thư, đại phu còn thỉnh không?”

Mục Thiên Trù nhấp một ngụm trà, lòng nhảy loạn bang bang lúc này mới dễ chịu một chút: “Thỉnh dĩ nhiên thỉnh, từ từ sẽ đến, thỉnh thêm mấy người, đến lúc đó để ta trốn sau bình phong, sau đó chỉ lộ ra một cổ tay để bọn họ bắt. Khi dễ cô nãi nãi Mục gia ta, há có thể tha cho bọn họ?”

Hứa Vân Noãn sửng sốt, lập tức trong lòng trận trận dòng nước ấm tan ra: “Vẫn là ca ca nghĩ chu toàn.”

Mục Thiên Trù vuốt râu mép cười: “Trước đây cùng một chỗ với Hứa lão gia tử, cũng bẫy không ít người, trong quân dưa chuột đều không phải là đối thủ. . .khụ khụ. . .”

“Ca ca và đại gia gia đều từng tham quân?”

Thần sắc của Mục Thiên Trù ngừng lại, đáy mắt có thở dài nồng đậm xẹt qua, hắn khoát tay áo: “Chuyện cũ năm xưa, không có gì đáng nói, sớm đã qua rồi, có phải chưa dùng thiện hay không, ta để cho người chuẩn bị một chút được không?”

Ba vị gia gia cũng cấm kỵ như thế này, luôn luôn không muốn đề cập quá khứ.

Hứa Vân Noãn cũng không có gấp truy vấn, mà là nói đến một ít chuyện lý thú ở trong núi với Mục Thiên Trù.

Mục Trần Tiêu ngồi ở dưới, nhìn Hứa Vân Noãn và Mục Thiên Trù vừa ăn đồ vừa nói chuyện, thường thường liền cười hai tiếng, hơi lạnh lẻo quanh thân hạ thấp.

Chu quản gia cảm khái: Trong phủ hồi lâu không có tiếng cười vui.

Vọng Thư Uyển.com

Dùng xong thiện, Mục Thiên Trù đi ứng phó đại phu để cho bọn họ bắt mạch, Hứa Vân Noãn mang theo Mộ Vũ và Hàn Yên đi dạo bên trong phủ.

“Viện này thật là không nhỏ.”

Mục gia nhân khẩu ít, phủ đệ lại rất lớn, ngoại trừ tiền viện rất nhiều địa phương đều bỏ trống.

Mắt Hứa Vân Noãn sáng trông suốt, chỉ cảm thấy trong lòng rục rịch, đất trống thật tốt a, càng nhiều càng tốt: “Hàn Yên, ngươi hỏi Chu quản gia một chút, ta có thể trồng chút đồ trong viện không?”

“Lão thái gia sớm đã phân phó, tiểu thư chính là vị chủ tử thứ ba của Mục gia, đừng nói trồng đồ, người là muốn san bằng viện tử cũng không có vấn đề gì.”

“Ca ca quả nhiên là người tốt.” Hứa Vân Noãn mừng rỡ, chờ nàng nhìn thấy diễn võ trường lớn như vậy, đôi mắt càng tinh lượng, nhiều đất trống như vậy, có thể trồng không ít thứ.

“Tiểu thư.” Mộ Vũ chần chờ mở miệng, “Công tử thực sự từ hôn với Chu gia sao?”

Hứa Vân Noãn vừa tự định giá những đất trống này có thể trồng bao nhiêu đồ vật, vừa cười cười: “Chân của tôn nhi què, mắt cũng không thể làm hỏng! Chân trời nơi nơi đều là cỏ thơm, đến chỗ nào đều có thể ăn được no, yên tâm đi, sau này ta giúp hắn tìm tám mười phòng cô nương tốt!”

Ở một bên diễn võ trường, Úc Khoảnh nhịn không được thấp ho khan hai tiếng: “Công tử, có nên qua đó chào hỏi cô nãi nãi không?”

Nói không chính xác sau này hôn sự của chủ tử thực sự cần nhờ cô nãi nãi hỗ trợ!

Mặt Mục Trần Tiêu không thay đổi quét sang một bên, Úc Khoảnh vội vã ngậm miệng.

Mộ Vũ và Hàn Yên bị Hứa Vân Noãn chọc cười: “Đúng vậy, nhiều người muốn gả cho công tử, Chu Ngọc Nghiên chính là mắt mù, hôm nay may có tiểu thư, nói không chính xác một hồi công tử sẽ vội tới tiểu thư nói với tiểu thư nói.”

Hứa Vân Noãn như là thần giữ của đánh giá tảng lớn đất trống: “Nói lời cảm tạ cũng không cần, có thể cho ta cái diễn võ trường này thì tốt rồi, còn nữa, Trần Tiêu là tướng quân, là đại anh hùng! Chu Ngọc Nghiên có thể từ hôn không lấy hắn, lại không tư cách vũ nhục hắn, đại gia gia ta nói, mọi người từng lặn lội trên chiến trường đều đáng để chúng ta tặng kính ý cao nhất! Anh hùng vì bách tính chảy máu, chúng ta không thể để anh hùng rơi lệ!”

Đang chuẩn bị rời đi động tác của Mục Trần Tiêu ngừng lại, nơi ngực như là bị vật gì vậy đυ.ng phải một cái, để hắn hơi hoảng thần.