Chương 10: Chương 10: Dạy Người Làm Người

CHƯƠNG 10: DẠY NGƯỜI LÀM NGƯỜI

Editor: Luna Huang

Lời của Chu Ngọc Nghiên còn chưa dứt, liền thấy nơi cửa chính có một thiếu nữ mảnh khảnh bước nhanh đi tới, tóc đen mắt mực, mặt như hoa đào, lúc này diện dung khí thế hùng hổ, ánh mắt sáng quắc giống như nắng gắt bốc lửa.

Mi tâm của Chu Ngọc Nghiên vừa nhíu, chỉ cảm thấy cái bóng trước mắt lóe lên: “Ba!”

Phòng khách trong vòng an tĩnh, Mộ Vũ và Hàn Yên vừa đi vào, liền thấy tiểu thư nhà mình tát một cái vào trên mặt Chu Ngọc Nghiên, thiếu chút nữa làm rơi tròng mắt xuống đất, bất quá các nàng phản ứng cực nhanh, liền vội vàng tiến lên liền vội vàng tiến lên trước mặt Hứa Vân Noãn, hộ nàng ở sau người.

Chu Ngọc Nghiên nổi danh điêu ngoa tùy hứng, lúc này đây bị đánh một cái, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cảm giác đau rát trên mặt truyền đến, Chu Ngọc Nghiên mới phản ứng được xảy ra chuyện gì, giơ tay lên che mặt mạnh quát chói tai: “Tiện tywf, ngươi lại dám đánh ta?”

Nhãn thần của Chu Bân bất thiện, chờ thấy rõ dung mạo của Hứa Vân Noãn, lại không khỏi nhãn thần sáng ngời, tiểu nha đầu này sinh tốt.

Hôm qua hai người ở trên tửu lâu khoảng cách xa, sự cố ngựa thất kinh phát sinh lại loạn tao tao, bọn họ căn bản không có thấy rõ dáng dấp của Hứa Vân Noãn, trong lúc nhất thời không có nhận ra.

Hứa Vân Noãn nhíu chặt mi tâm, thanh âm tràn đầy ghét bỏ: “Tiểu nha đầu này như ngươi, thậm chí ngay cả đạo lý tôn kính trưởng bối cũng không biết?”

“Tiện tỳ lớn mật, ngươi làm trưởng bối gì?” Chu Ngọc Nghiên hổn hển, “Người đến, mang nàng xuống cho ta, vả miệng! Hung hăng vả miệng!” Nàng không đập nát mặt của tiện nhân này không được!

“Làm càn!” Hàn Yên nộ quát một tiếng, chặt chẽ hộ Hứa Vân Noãn ở sau người, “Cô nãi nãi chúng ta thế nào không phải trưởng bối? Chu tiểu thư, ngươi và công tử còn hôn ước, công tử đều phải xưng hô tiểu thư một tiếng cô nãi nãi, ngươi lại một ngụm tiện tỳ, đây là giáo dưỡng của Chu gia sao?”

Mi tâm của Chu Bân vừa nhíu, kéo ống tay áo của Chu Ngọc Nghiên lại, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng: “Tuổi như vậy liền tự xưng cô nãi nãi?”

Hứa Vân Noãn giơ tay lên trấn an cánh tay của Hàn Yên, tiến lên hai bước không sợ chút nào: “Ta ở hương dã lâu, không biết biến hóa phía ngoài, chẳng lẽ hiện trong kinh thành đều là bài bối phận theo tuổi?”

Chu Ngọc Nghiên cười nhạt: “Ai biết lời của ngươi thật hay giả?”

Hứa Vân Noãn nhíu mày, có chút ghét bỏ nhìn Chu Ngọc Nghiên: “Trước kia nghe nói tôn nhi và Chu gia định ra hôn ước, ta còn nghĩ đối phương tất nhiên hạng người có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng nhìn thấy ngươi, thực sự là để kẻ khác hoàn toàn thất vọng! Một cái tát vừa rồi đánh ngươi đều nhẹ, nếu là đặt ở trong thôn ta, treo ngươi lên cây ba ngày ba đêm. Một nữ nhi gia chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa, hơn phân nửa là thiếu đòn!”

“Ngươi. . .ngươi. . .” Chu Ngọc Nghiên há mồm nộ xích, bị Chu Bân kéo về sau.

“Ở đây không như nơi hương dã, Ngọc Nghiên là hòn ngọc quý trên tay Chu gia ta, nàng lớn như vậy, song thân ta còn chưa từng động đến một đầu ngón tay của nàng, hôm nay ngươi đánh một cái tát này cũng không nhẹ.” Thần sắc Chu Bân lãnh túc, đáy mắt mơ hồ mang theo sát khí.

Hứa Vân Noãn nhíu mày, nhất phó ngươi cũng không phải là đồ tốt: “Nói thì nói, ngươi lại còn dùng nhãn thần đe dọa ta, tôn nhi, hạng người lang tâm cẩu phế như vậy, ngươi lại vẫn cứu hắn ở trên chiến trường? Thế nào không để hắn trực tiếp làm mồi cho sói đi?”

Vọng Thư Uyển.com

Mục Trần Tiêu nhìn Hứa Vân Noãn bởi vì thịnh nộ mà đôi mắt phát sáng rỡ, phẫn nộ trong lòng dâng lên từ từ lắng xuống: “Lần sau chú ý.”

“Tôn nhi ngoan!” Hứa Vân Noãn lộ ra thần sắc trẻ nhỏ dễ dạy, sau đó nhìn về phía Chu Bân, vẻ chán ghét hiện ra hết, “Cũng là bởi vì song thân của ngươi không hề động tay, nên Chu Ngọc Nghiên mới chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa như thế chăng, bất kính trưởng bối, hôm nay ta sẽ dạy quy củ cho nàng!”

“Ngươi tính là cái thứ gì!” Chu Ngọc Nghiên triệt để căm tức, “Các ngươi đều chết sao? Thấy tiểu thư nhà mình bị đánh dĩ nhiên thờ ơ? Còn không mau mang nàng xuống đánh chết cho ta!”

Mi tâm Mục Trần Tiêu vừa nhíu, nhãn thần ý bảo Úc Khoảnh một bên, Mục gia phải che chở Hứa Vân Noãn, vậy sẽ phải nói được thì làm được!

Úc Khoảnh tay cầm vỏ đao toàn bộ tinh thần đề phòng.

Hứa Vân Noãn lại mạnh lui về phía sau hai bước, trực tiếp tựa ở trên người của Hàn Yên, sau đó giơ ngón tay lên chỉ Chu Ngọc Nghiên, đầu ngón tay mảnh khảnh đều đang phát run: “Ngươi. . . Còn chưa vào cửa liền đánh trưởng bối, hay cho nha đầu không biết cấp bậc lễ nghĩa! Hôn này phải lui!”

Chu Bân biến sắc, Chu gia bọn họ là muốn từ hôn không sai, nhưng hôn này cũng phải lui cho có mặt mũi!

Vốn có chỉ cần cho chút sắc mặt, để Mục Trần Tiêu chủ động giải trừ hôn ước là được, Chu gia giả ý chối từ một phen, danh tiếng của Chu Ngọc Nghiên không có chút ảnh hưởng nào, nhưng lúc này nếu là nháo tiếp, Chu gia thực sự cõng danh tiếng bội bạc trên lưng!

“Vị tiểu thư này. . .”

Hứa Vân Noãn nói xong hai mắt vừa lộn, trực tiếp ngã trên người của Hàn Yên.

Chu Bân sửng sốt, vừa rồi Hứa Vân Noãn còn vênh váo tự đắc, trong chớp mắt liền hôn mê?

Tâm tư Hàn Yên khẽ động, ôm cổ Hứa Vân Noãn, la lớn: “Người đâu, mau, cô nãi nãi bị Chu tiểu thư chọc giận ngất xỉu! Mau đi thỉnh đại phu!”

Mộ Vũ càng cơ linh, trực tiếp chạy ra khỏi phòng khách, vừa hô vừa chạy về phía cửa chính!

Hứa Vân Noãn giật giật thân thể, âm thầm tán dương một câu hảo nha đầu!

(Luna: Toàn chương anh nhà chỉ ngồi một chỗ cho một ánh mắt và chuyện đã được giải xong )