Chương 2: Thiếu nữ tai mèo ngây thơ

Mọi người đều nói Nhϊếp Chính Vương Cảnh Tông sủng Miêu nhi kia đến tận trời, bất luận lúc nào gặp cũng thấy nó ngoan ngoãn rúc thành một khối trắng tinh như tuyết trong ngực Nhϊếp Chính Vương. Ngay cả khi thượng triều nó còn được đặt trên long ỷ mềm mại, thậm chí còn cao quý hơn cả tiểu hoàng đế.

Bản thân Kiều Mật khổ không thể tả, nàng không phải lười, chỉ là không thích đi đường bằng bốn chân thôi...

Hôm nay, không khí trên triều đình phá lệ ngưng trọng. Trong điện, cột trụ kim bích tráng lệ hướng thẳng trời, văn võ bá quan nhất trí quỳ rạp trên mặt đất.

Dẫn đầu quần thần là Đại Quốc tướng Bùi Trinh, một thân triều phục đỏ tím thêu hạc tung bay, dáng người kiệt xuất càng thêm tuấn dật, ngọc quan lạnh lùng rũ xuống mặt, giơ bạch ngọc bài trong tay thượng tấu.

"Năm đó chính Nhϊếp Chính Vương đã hạ chỉ, đợi bệ hạ mười lăm tuổi sẽ tự mình chấp chính. Nay bệ hạ đã mười sáu, việc chấp chính thiết không thể kéo dài."

Bùi tướng quân Cảnh Quốc đã qua hai mươi sáu, cũng là một nhân vật phong vân, tuổi còn trẻ đã đứng đầu bá quan, là mỹ nam tử cương trực công chính lại nhẹ nhàng phong độ, rất nhiều nữ tử kinh thành đều đem lòng mến mộ.

Kiều Mật làm tổ trong lòng Nhϊếp Chính Vương cuối cùng đã hết mệt, đôi mắt đen láy như đá quý, sáng quắc nhìn Bùi Trinh dưới cửu trọng ngọc thềm, thanh âm trong trẻo dễ nghe làm nàng nhịn không được mê muội.

"Phải không?"

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười trầm thấp, kèm theo nhè nhẹ hàn ý, vang lên trong đại điện trống trải tĩnh mịch có vài phần làm người khác khủng hoảng lạnh sống lưng.

Kiều Mật cũng bị tiếng cười âm lãnh này dọa co rúm, ước chừng nhận thấy nàng bất an, nam nhân khó có khi ôn nhu xoa đầu nàng. Lòng bàn tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve lông tơ màu trắng, nàng thoải mái nhịn không được khò khè một tiếng.

"Meo ~ "

Không khí khẩn trương bị nàng mềm mại meo một cái, nháy mắt hóa giải vài phần.

"Tự mình chấp chính? Bệ hạ cảm thấy thế nào?"

Đột nhiên bị Nhϊếp Chính Vương chỉ điểm, sống lưng của Thiếu Đế đều đổ mồ hôi lạnh, long nhan che đậy dưới mành ngọc hoảng sợ, run môi lắp bắp nói: "Hoàng... hoàng thúc phụ nhϊếp chính nhiều năm, dân chúng đều an khang, quả nhân tuổi vẫn còn nhỏ, việc tự mình chấp chính đành để sau vậy."

Nói thật, Kiều Mật có đến mười hai vạn phần đồng tình với vị tiểu hoàng đế này, sáu tuổi đăng cơ đã bị Cảnh Tông coi như con rối, nhiều năm qua sống trong hiểm nguy tùy thời có thể rơi đầu. Nếu không phải Bùi tướng quân hiên ngang lẫm liệt đối đầu Nhϊếp Chính Vương, chỉ sợ hắn đã trở thành tiêu bản của lão hổ rồi.

Cơ mà Thiếu Đế mới mười sáu tuổi đã rất tuấn mỹ, bất đồng với mái tóc bạc của Cảnh Tông, dưới long miện là tóc đen sáng bóng. Nam sắc của hoàng thất Bạch Hổ không thấp, bộ dạng hắn môi hồng răng trắng như vậy, rõ ràng là khiến Kiều Mật vui mừng.

Hừ ~ không giống hoàng thúc phụ kia của hắn, có thiên nhan chi tử*, vậy mà lại là lão băng sơn biếи ŧɦái.

* thiên nhan chi tử: mặt con của Trời, ý là mặt vua á

Bỗng nhiên đầu nhỏ bị gõ một cái, nàng có chút ngốc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt cười như không cười của lão biếи ŧɦái hai mươi chín tuổi kia, đuôi mèo bị dọa nhếch lên, vội vàng rút vào ngực hắn, ngay cả Bùi Trinh mà nàng thích nhất cũng không dám nhìn nữa.

"Meo~"

...

Cảnh Tông ở trong tẩm cung của Nhϊếp Chính Vương, hắn rất ít khi hồi Nhϊếp Chính Vương phủ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn ngồi lên long liễn, quân lính biến thân từ hắc báo cuồn cuộn mênh mông, một đường nâng đến Huyền Thiên Điện.

Vào nội điện, hắn bỗng nhiên tóm Kiều Mật trong lòng lên, nhìn cặp mắt đáng thương kia của nàng, vươn một lóng tay chỉ chỉ cái trán xù xù của nàng, sau đó không một chút lưu tình, ném con mèo béo mập là nàng xuống long sàng.

Ánh sáng hiện ra, Kiều Mật rơi trên đệm kim long mềm mại, nháy mắt biến thân.

"A!" Nguyên bản là tiếng mèo nhỏ xíu, bây giờ biến thành giọng thiếu nữ trong trẻo kinh hô.

Đây là một thế giới huyền bí, người và thú cùng tồn tại, vạn thú chỉ cần có linh căn sẽ biến thành người, còn có thể tu luyện thuật pháp, tuy không phải đạt cảnh giới của thần nhưng cũng có thể hô mưa gọi gió. Trải qua trăm ngàn năm, những con thú có thể biến thân sẽ phò tá cho con người, dần dà chúng chiếm luôn địa vị thống trị, rồi sau đó con người cũng với không tới nữa.

Vạn thú ban đầu biến thân không giống nhau, hậu đại của thú tộc vừa mới sinh sẽ có hình dạng đứa trẻ, lúc một tuổi sẽ lựa chọn hình dáng của phụ mẫu mạnh nhất để hóa ra bản thể. Nếu linh căn mạnh trời sinh sẽ tiếp tục biến về hình người, nhờ tu luyện thuật pháp mà trở nên cường đại hơn, có thể tùy ý biến hóa thành hình người và bản thể.

Nếu không có linh căn sẽ trực tiếp biến thành hình thú, nhưng nếu ngày ngày tu luyện cùng dược vật phụ trợ, việc hóa thành hình người cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên, thế giới này cũng tồn tại loài thú cấp thấp, vốn đã định không thể biến thân, số phận chỉ có nước lên bàn...

Ba năm trước Kiều Mật gặp được Cảnh Tông, đúng ngay thời điểm then chốt hắn tu luyện thuật pháp, cần phải biến về bản thể để bế quan. Đột nhiên nổi lòng từ bi hiếm có, hắn mang nàng về Nhϊếp Chính Vương phủ dưỡng ba năm, cũng cho nàng uống không ít dược vật nhưng nàng vẫn không thể biến thân.

Cho đến tháng trước, hắn tâm huyết dâng trào, chỉ tay truyền pháp lực vào cái trán của nàng. Trải qua một trận đau nhức đáng sợ, cuối cùng nàng đã biến thân.

Sau này nàng mới biết, cái biện pháp biến thân đó có thể dễ dàng lấy đi mạng thú, nếu không phải bản thân Kiều Mật có linh căn, lại ăn dược vật nhiều năm, chỉ sợ một lóng tay của Cảnh Tông chỉ xuống, nàng sớm đã lăn đùng ra chết...

"A! Ngươi lại ném ta!"

Lăn xuống giường, Kiều Mật đã khôi phục hình dạng thiếu nữ, một thân trần trụi, mông nhỏ tròn trịa vểnh cong rúc vào trong chăn, chỗ xương cụt giống hệt nhân loại lại hiện ra một cái đuôi mèo thật dài màu trắng.

Đó là di chứng do biến thân quá nhanh, không riêng gì đuôi mèo, trên đầu nàng còn dựng lên hai cái tai mèo hồng phấn.

Cảnh Tông cởi ngoại bào đen sẫm thêu cửu long, đôi mắt u ám nhìn thiếu nữ lăn lộn trên giường. Hai đùi ngọc của nàng vì quỳ bò mà hơi tách ra, đuôi mèo nhếch lên đong đưa, nửa che khuất nếp uốn như hoa ở hậu huyệt khiến lòng người ngứa ngáy.

Nửa thân thể của Kiều Mật đều trốn vào chăn nhung thêu thiên nga hoa mỹ, giữa hai đùi bỗng đau nhói, cái đuôi bị Cảnh Tông túm chặt.

"Á á! Ngươi đừng túm đuôi ta, thật sự ~ đau chết mất!" Nàng hô lên vì đau.

"Ra đây."

Nói thật, Kiều Mật rất không thích biến thành hình người trần trụi như này. Thứ nhất, bởi vì Cảnh Tông đã nói, ba năm trước nàng đã thấy qua dáng vẻ không mặc quần áo của hắn, cho nên đời này đều là mèo của hắn. Thứ hai bởi vì hiện tại, một đuôi tiểu vυ" bị lão biếи ŧɦái nhìn, thiệt tình không thoải mái lắm.

... Hừ, nhìn thì nhìn đi, sờ cái gì mà sờ!

Thân hình cùng thực lực chênh lệch, cho dù Kiều Mật có biến thành người, bị Cảnh Tông ôm vào trong ngực cũng mảnh mai không kém so với mèo con. Nàng ngồi giữa hai chân hắn, hai cẳng chân tinh tế cân xứng bị tách ra, bắt đầu bị hắn sờ soạng như mọi ngày.

Mèo con biến thân thành thiếu nữ, toàn thân mịn màng như tuyết, đường cong lả lướt hấp dẫn tâm nam nhân, mà Kiều Mật vốn sinh ra là phấn điêu ngọc mài, Nhϊếp Chính Vương từ trước đến nay vốn không gần nữ sắc, tháng trước đã bắt đầu đổi tính.

Năm ngón tay thon dài của hắn nắm lấy ớt nhũ căng đầy, nhẹ vê đầṳ ѵú hồng nhạt. Kiều Mật lập tức đỏ bừng bốn cái lỗ tai.

Nàng có một đôi tai nhỏ của loài người, giữa ba ngàn tóc đen còn dựng lên hai tai mèo nhung chỉ tầm một lóng tay. Vừa nhìn một cái đã thấy cực kỳ đáng yêu, thính lực của nàng so với người thường còn nhạy hơn đến mấy lần.

Cảnh Tông cực thích đôi tai mèo kia của nàng. Lúc nàng sợ hãi, tai mèo hồng nhạt mềm mại lộ ra sẽ nhẹ nhàng run rẩy, nếu hắn mở miệng ngậm lấy...