Chương 8

"Em có cảm giác đặc biệt gì không?" Lý Hàn Trạch không yên tâm hỏi.

"Cảm giác đặc biệt?" Bạch Nguyệt Minh không an phận cọ qua cọ lại, sắc mặt hơi đỏ lên, "Có hơi ngứa."

"Ngứa chỗ nào?" Lần đầu tiên Lý Hàn Trạch thấy cậu lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy, không nghĩ gì nhiều đã hỏi thẳng.

Hỏi xong hắn mới hối hận, nhất là sau khi nghe được cậu trả lời của Bạch Nguyệt Minh, hắn hận không thể trở về một phút trước tự tát vào miệng mình.

"Mông á." Bạch Nguyệt Minh nhích về phía sau, "Có phải cần làm giống trong sách mới hết ngứa không ạ? Nhưng anh không được..."

Thân thể Bạch Nguyệt Minh vốn đã mềm mại, nơi đó còn mềm hơn, cọ tới cọ lui làm Lý Hàn Trạch bốc hỏa, nổi lên phản ứng.

Cả hai đều sững sờ hết cả người, Bạch Nguyệt Minh giống như phát hiện được một món đồ chơi mới, nhịn không được quay lại cầm, "Xảy ra chuyện gì đây nha?"

Lý Hàn Trạch sắc mặt trầm trọng nắm tay Bạch Nguyệt Minh để cậu buông ra, nhưng Bạch Nguyệt Minh không những không buông mà còn dán lại gần, "Anh nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Không phải anh không được sao?"

Tin tức tố trên người cậu càng ngày càng nồng, lúc mùi còn nhạt không rõ được, bây giờ khi trở nên đậm hơn đã dễ dàng nhận ra là mùi vị gì. Thật không ngờ là mùi của tìиɧ ɖu͙©.

Loại này không giống với bất kì omega nào khác, phần lớn tin tức tố của omega thường là mùi hoa, trái cây, chocolate, kẹo ngọt này nọ, những hương vị đó quả thật rất hấp dẫn làm người khác khó mà khống chế hành vi.

Nhưng hương vị trên người Bạch Nguyệt Minh quá quyến rũ, ngay cả Lý Hàn Trạch cũng bắt đầu không khống chế được chính mình, một tay ấn Bạch Nguyệt Minh ở trên bàn.

Hắn dùng sức quá lớn, biểu cảm lại quá bá đạo ngang ngược, làm Bạch Nguyệt Minh hoảng sợ, theo bản năng cuộn mình lại run rẩy hỏi, "Đây là mùi tin tức tố của em sao? Sao lại kỳ lạ như vậy? Ngửi xong thân thể em đều mềm hết cả rồi."

Lý Hàn Trạch nghe được lời này, con ngươi đen lại, ngang ngược hôn lên miệng Bạch Nguyệt Minh, hắn dùng sức quá lớn, không giống như một nụ hôn thâm tình mà ngược lại giống như đang phát tiết cái gì. Miệng Bạch Nguyệt Minh bị hôn đến tê rần, cậu sợ tới mức dùng sức bắt lấy cánh tay Lý Hàn Trạch.

Cái này thật không giống trong sách tí nào, trong đó rõ ràng nói hôn môi là một chuyện rất vui vẻ tốt đẹp, nào có đau như vậy?

Đây là lần đầu tiên Lý Hàn Trạch hôn môi, không hề theo một trình tự nào, lại bị du͙© vọиɠ trong cơ thể khống chế. Chờ tới lúc Lý Hàn Trạch phản ứng lại, môi Bạch Nguyệt Minh đã bị hắn cắn nát, nhìn cậu co rúm hoảng sợ dưới thân hắn thất thần trong chốc lát, xoa xoa cái trán phát đau, từ trên người Bạch Nguyệt Minh đứng lên.

"Tôi xin lỗi." Lý Hàn Trạch thở dài một hơi, hắn nhìn Bạch Nguyệt Minh dùng cánh tay che lại đầu, bả vai run rẩy từng đợt, trong miệng phát ra âm thanh nức nở, hẳn là đang khóc. Hắn muốn đến an ủi Bạch Nguyệt Minh, nhưng lại sợ chính mình lại lần nữa mất đi lý trí, chỉ có thể lui về phía sau tạo một khoảng cách an toàn.

"Em còn muốn ngủ với tôi sao?" Lý Hàn Trạch hỏi cậu, "Làm với người mình không thích sẽ rất đau khổ."

Bạch Nguyệt Minh hít mũi, miễn cưỡng từ trên bàn ngồi dậy, đôi mắt cậu còn đỏ hoe, nước mắt còn dính trên mặt, "Muốn ngủ chung. Anh đồng ý với em rồi."

Lý Hàn Trạch nhíu mày nhìn bộ dáng thê thảm của cậu, "Em không sợ đau sao?"

"Lần sau anh nhẹ chút là được rồi." Bạch Nguyệt Minh giơ tay sờ sờ lên chỗ bị cắn trên miệng, đau đến hít vào một hơi. Lý Hàn Trạch túm lấy tay cậu, "Đừng chạm vào, lát nữa gọi bác sĩ đến kê thuốc cho em."



Bạch Nguyệt Minh vẫn chưa thoát khỏi một phen hú vía vừa nảy, theo bản năng né tay Lý Hàn Trạch, "Em không sao, vết thương nhỏ một chút là hết à."

"Được, vậy em...em đi nghỉ ngơi trước đi." Lý Hàn Trạch lần đầu thất thố như vậy, không biết nên đối mặt với Bạch Nguyệt Minh như thế nào. Hắn đúng là bị vẻ ngoài của Bạch Nguyệt Minh hấp dẫn, nhưng Bạch Nguyệt Minh quá ngây thơ, đối với tình cảm hoàn toàn không biết gì cả. Nếu hắn hoàn toàn theo bản năng làm ra chuyện gì với Bạch Nguyệt Minh, đến một ngày nào đó Bạch Nguyệt Minh hiểu được chân tình là gì, lúc gặp được người mà cậu thật lòng yêu thương thì sẽ hận hắn cả đời.

Lý Hàn Trạch cầm di động đi ra ngoài, gọi cho bác sĩ, "Tiêm cho em ấy một mũi nữa, thêm thuốc ức chế."

Bác sĩ: "Cậu ấy biết thuốc mà mình tiêm là thuốc ức chế không?"

"Không biết, cứ nói với em ấy là uốn ván."

Bác sĩ: "..."

Chuyện thành ra như vậy, Lý Hàn Trạch có thể cảm nhận được Bạch Nguyệt Minh vẫn luôn trốn tránh hắn, ngay cả khi ăn cơm cũng không ngồi gần, một mình ngồi thật xa, buồn bã ăn cơm.

Lý Hàn Trạch nhủ thầm trong lòng, tuy rằng hắn đi quá giới hạn, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm Bạch Nguyệt Minh hiểu được sự việc kia không tốt đẹp như trong lòng cậu nghĩ. Hơn nữa, thuốc ức chế cũng tiêm rồi, hẳn là có thể vượt qua toàn bộ kỳ phát tình, hắn cũng không cần lo lắng Bạch Nguyệt Minh không thể đến trường.

Buổi tối lúc đi ngủ, hắn mặc nhiên cho rằng Bạch Nguyệt Minh sẽ không ngủ với hắn nữa nên đi qua phòng cho khách, ai ngờ mới vừa lên giường thì cửa bị đẩy ra.

Bạch Nguyệt Minh ôm gối cẩn thận ló đầu vào thăm dò thoáng qua, thấy đèn đã tắt liền trực tiếp ôm gối chạy tới chui vào ổ chăn của Lý Hàn Trạch.

Lý Hàn Trạch xách cái đống nhỏ nóng hổi trong ổ chăn ra, vừa muốn đuổi người đi đã bị đôi mắt ướt nhem của cậu chiếu tới, lòng hắn run rẩy một chút, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, "Gặp ác mộng rồi?"

"Không có." Bạch Nguyệt Minh bò đến mép giường mở đèn lên, đưa một quyển sách cho Lý Hàn Trạch, "Em đọc trong sách nói các kỳ động dục đều giống nhau cả, không đau, đề toán anh không biết làm, chắc chắn mấy cái này cũng không hiểu, vậy nên tụi mình cùng học đi."

Lý Hàn Trạch chịu đựng cơn tức đỡ trán, "Cái này với đề toán liên quan gì nhau, còn nữa, ai nói với em tôi không biết làm?"

"Anh biết làm á? Mà cũng phải, nếu anh không biết làm thì thằng nhóc kia ở đâu ra." Bạch Nguyệt Minh tức tối lấy gối đầu ném lên người Lý Hàn Trạch, "Em còn tưởng anh không biết, hóa ra là do anh không thích em."

Lý Hàn Trạch muốn giải thích, nhưng một hai câu cũng không giải thích được, "Lý Thư nó không phải..."

"Được rồi, anh đừng nói nữa, em không muốn nghe." Bạch Nguyệt Minh lại tắt đèn, giận dỗi lấy chăn che mình lại.

Lý Hàn Trạch nhìn dáng vẻ Bạch Nguyệt Minh, đem chăn che đầu cậu xốc lên, "Quấn chăn không sợ nghẹt chết à?"

"Ai cần anh lo." Bạch Nguyệt Minh kéo chăn quấn hết lên người mình, "Đã hứa là hôm nay ngủ chung, anh dám đi thử xem."

Lý Hàn Trạch quả thật không dám đi. Bạch Nguyệt Minh thoạt nhìn chân yếu tay mềm, tuy rằng đánh người cũng không đau nhưng công phu gây phiền toái vô cùng ghê gớm, vì những ngày tháng yên ổn sau này hắn chỉ có thể nằm lại.



Lý Hàn Trạch không có chăn bông, hắn bèn lấy ra một cái khác từ trong tủ. Mới nằm xuống, chăn trên người đã bị một bàn tay nhỏ tức giận túm đi, quăng cái bẹp xuống đất.

Lý Hàn Trạch đành cam chịu số phận, hắn nghiêng người nhìn Bạch Nguyệt Minh đang nằm đưa lưng về phía hắn giận dỗi, cảm thấy hơi áy náy. Đứa nhỏ này vừa mới mười tám, sau khi kết hôn với hắn đã cùng người nhà phân rõ ranh giới, từ nay về sau Bạch Nguyệt Minh chỉ có hắn là người nhà, hắn là người duy nhất để Bạch Nguyệt Minh nương tựa.

Hắn không dám nói mình tốt với Bạch Nguyệt Minh đến cỡ nào, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt, hắn chưa bao giờ yêu đương với ai.

Đúng lúc này di động hắn rung một cái, hắn liếc mắt nhìn, là Kỳ Khương hỏi trong nhóm cuối tuần có hoạt động gì hay không, cùng nhau đi câu cá đi.

Nhóm chat tổng cộng có bốn người, cả ba người kia đều là bạn cùng phòng kí túc xá trên đại học với hắn, trừ Kỳ Khương đang làm cấp dưới của hắn ra thì hai vị kia đều có công ty riêng, bình thường bọn họ cũng lui tới hợp tác.

Lý Hàn Trạch nhìn bọn họ tám chuyện đi câu cá, chen vào một câu, "Bình thường lúc bị vợ giận thì các ông sẽ làm gì?"

Sau khi hắn gửi tin nhắn đó qua, trong nhóm im lặng một lúc lâu, sau đó là điên cuồng cười vô mặt hắn.

Tin nhắn:

"Hahaha Lý Hàn Trạch chú cũng có ngày này."

"Lúc trước toàn là đi thái độ với người khác, rốt cuộc bây giờ cũng bị thái độ lại."

"Tổng giám đốc Lý của chúng ta có khi nào bị dội một trận cuồng phong như vậy đâu, tôi nói chú nghe, đừng xuống nước làm gì, bơ đi, qua mấy ngày người ta chịu không nổi cũng sẽ chủ động huề với chú thôi.

Lý Hàn Trạch: "..."

Kỳ Khương: "Đừng nghe bọn họ nói nhảm, mau chạy đi dỗ vợ đi, nếu không sau này anh sẽ không còn một ngày nào yên bình đâu."

Lòng Lý Hàn Trạch gào thét, bây giờ nhìn hắn có giống được yên bình không?

Kỳ Khương: "Nghe lời em, mau đi dỗ ngọt một chút đi, nhận sai, nói bảo đảm không dám tái phạm, mua thêm quà, gửi bao lì xì 1314520 các kiểu."

Lý Hàn Trạch hiểu lầm ý 1314520 của Kỳ Khương, cầm di động trực tiếp chuyển tiền qua thẻ của Bạch Nguyệt Minh.

....

Bạch Nguyệt Minh còn đang bấu chăn giận dỗi, nghĩ thầm cái ông Lý Hàn Trạch này còn không biết dỗ cậu! Chẳng lẽ không thể lại đây ôm cậu nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, nói yêu cậu nhất ngoài cậu ra hắn không có ai cả, còn ở đó nhắn tin với người nào, không lẽ là có hồ ly tinh bên ngoài chứ!

Lý Hàn Trạch mà không bỏ điện thoại xuống cậu sẽ ngồi dậy chiến một trận với hắn! Kết quả di động nhận được một tin nhắn từ ngân hàng, cậu vừa xem sợ tới mức buông điện thoại rớt thẳng lên mặt.

Lý Hàn Trạch đột nhiên gửi cho cậu 131 vạn 4520 nhân dân tệ!!