Chương 56

Khoảng thời gian gần đây tương đối hỗn loạn, ngày nào cũng có tin tức về sự kiện đức vua bị ám sát. May mà canh phòng chặt chẽ nên đức vua không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hung thủ vẫn chưa bắt được thì nguy hiểm cũng không thể tiêu trừ.

Bạch Nguyệt Minh tắt TV, nói với Lý Hàn Trạch, "Xem ra kế hoạch của anh phải sửa lại rồi, người anh trai đó của anh phế vật hơn anh nghĩ đấy."

"Càng tốt, thừa dịp đức vua đang nằm viện, những người anh em đó của anh chắc chắn phải sứt đầu mẻ trán vì cái ngôi vị đó, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch là được."

"Anh đang làm gì thế?" Bạch Nguyệt Minh lại gần Lý Hàn Trạch, nhìn màn hình máy tính của hắn.

Lý Hàn Trạch đang chuẩn bị mở lại công ty, lúc trước Bạch Nguyệt Minh có trêu hắn nói hắn định mở nông trại bán sữa bò phải không. Kết quả là hắn thật muốn kinh doanh sữa bò, địa chỉ nhà máy đã được chọn, bò cũng được mua thêm cùng với việc tiến độ chụp quảng cáo cũng đã gần hoàn thành. Lý Hàn Trạch còn nói với Bạch Nguyệt Minh, qua một thời gian nữa là có thể thấy quảng cáo sữa bò của nhà bọn họ trên TV.

"Anh thật sự không định tranh một chút ạ?" Bạch Nguyệt Minh không hiểu lắm, "Nếu em là anh thì chắc em cũng tham gia thử."

Lý Hàn Trạch quay qua hôn lên chóp mũi của cậu một cái, "Em muốn làm hoàng hậu hả?"

"Em..." Bạch Nguyệt Minh nhớ tới mẹ của Lý Hàn Trạch, "Không muốn, em thấy ba anh cưới nhiều vợ như vậy, làm hoàng hậu có ích lợi gì mà còn phải chia sẻ anh với nhiều người khác nữa. Em sợ em mất kiểm soát thuốc chết bọn họ!"

"Dù anh có là ai thì bên cạnh anh cũng sẽ chỉ có duy nhất một mình em." Lý Hàn Trạch kéo Bạch Nguyệt Minh ngồi lên đùi mình, "Em nhìn giúp anh đi, xem xem mẫu đóng gói nào đẹp."

"Chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng phải tự làm à?" Bạch Nguyệt Minh ngoài miệng ghét bỏ nhưng thật ra trong lòng đang lo hắn phải vất vả, "Sao em thấy anh bán sữa còn mệt hơn bán thuốc ức chế vậy?"

"Mới bắt đầu nên sẽ phải chịu cực một tý, về sau sẽ ổn thôi." Lý Hàn Trạch di chuyển con chuột cho Bạch Nguyệt Minh chọn.

Hai người sến súa bám lấy nhau như vậy hết cả buổi tối, sáng sớm hôm sau Lý Hàn Trạch đã bị gọi đến bệnh viện, lý do là ba hắn muốn gặp hắn.

Sau khi ba hắn bị thương hắn cũng chưa đến thăm lần nào, quả thật cũng nên qua đó một chút.

Lý Hàn Trạch không có gọi Bạch Nguyệt Minh đi cùng, trong khoảng thời gian này ngày nào Bạch Nguyệt Minh cũng hỏi hắn, sao cậu mang thai mà bụng vẫn xẹp lép như vậy, nếu hắn dẫn Bạch Nguyệt Minh theo mình đến bệnh viện thì chắc chắn cậu sẽ thuận tiện đòi đi siêu âm xem đứa nhỏ!

Lý Hàn Trạch chuẩn bị tìm một cơ hội thích hợp nói chuyện đứa nhỏ với Bạch Nguyệt Minh, nhưng bây giờ thì không phải lúc. Trước mắt đứa nhỏ này xem như là bùa hộ mệnh của Bạch Nguyệt Minh.

Thương tích của đức vua so với những gì báo đài đưa tin còn nghiêm trọng hơn, Lý Hàn Trạch vào phòng bệnh liền thấy đầu ông ta quấn đầy băng gạc, trên cánh tay cũng có vết thương, chân thì gãy xương, ngực cũng bị thương tổn.

Lý Hàn Trạch thấy tình trạng của ông ta như thế cũng cảm thấy tội nghiệp, nhưng vẫn như cũ không muốn thông cảm cho ông ta.

Đức vua bảo hắn ngồi gần lại một tý, cố sức nói với Lý Hàn Trạch, "Tới đây, mấy ngày nay anh chị em của con đều đã ghé qua đây thăm ta, chỉ trừ mỗi con."

"Không phải con đến rồi đây sao." Lý Hàn Trạch kéo ghế ngồi gần mép giường, cầm quả táo gọt vỏ.

"Thật ra ta biết, bọn chúng đến thăm ta không phải là quan tâm đến thương tích của ta mà là muốn xem xem chừng nào lão già này chết."

"..." Lý Hàn Trạch không nói gì, tiếp tục gọt vỏ táo.

"Ngẫm lại thì ta cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên lui về phía sau, nhưng mà trong đám trẻ thì ta xem trọng con nhất." Đức vua nhìn lý Hàn Trạch, "Cũng chỉ có con là giống ta nhất."

Lý Hàn Trạch hơi đình trệ động tác, suýt chút nữa cắt trúng tay, chán ghét nhăn mày, "Người đừng nói như vậy."

Đức vua thở dài, bệnh tật già nua khiến Lý Hàn Trạch khó mà nhìn ra cảm xúc trên mặt ông, "Ta chuẩn bị truyền ngôi vị lại cho con."

"..." Lý Hàn Trạch đặt quả táo đã gọt xong vào trong dĩa, chuyển đề tài, "Sau này vẫn là không nên để dao cạnh giường bệnh."



"Cũng chỉ vì con đến, người khác đến ta đều không cho vào đây."

"Vì sao?" Lý Hàn Trạch không hiểu, bình thường dường như hắn không bao giờ về nhà, lúc trước vẫn luôn đối đầu với ba hắn, vậy thì vì sao ba hắn lại thiên vị hắn hơn những người khác?

Hắn đột nhiên nghĩ đến người anh trai của hắn cùng với ba đứa nhỏ không ruột thịt gì với anh ta, chẳng lẽ chỉ có mình hắn là con ruột của đức vua sao?

"Trong đám con cháu chỉ có con là nặng tình với gia đình nhất."

"Nhưng mà người..." Lý Hàn Trạch nắm chặt tay, nói được một nửa đã dừng lại.

"Con còn hận ta ép chết anh con sao? Con nghĩ rằng sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Vậy thì vì cái gì?" Lý Hàn Trạch cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi tới, chuyện này cứ như một cái dằm trong tim hắn, không cách nào nhổ ra được.

"Mỗi người đều phải tuân thủ quy tắc, nếu không thế giới này sẽ hỗn loạn."

"Bao gồm cả quy tắc sai trái sao?" Lý Hàn Trạch không muốn tiếp tục trò chuyện, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Đối với việc ba hắn muốn truyền ngôi lại cho hắn, thật sự Lý Hàn Trạch vẫn không hiểu được lý do, hắn cảm thấy ba hắn sẽ không muốn thoái vị nhanh như vậy, chuyện này hẳn là còn cất giấu âm mưu gì đó.

Lý Hàn Trạch vẫn mãi suy nghĩ về sự việc vừa rồi, ra cửa tình cờ chạm mặt với ba của Lý Vũ, Lý Hàn Thần.

Lý Hàn Trạch nghĩ thầm, có lẽ lão già kia đang muốn châm ngòi ly gián. Ở cửa của bệnh viện đều là thân cận của ba hắn, quả thật không tiện để nói cái gì nên hắn muốn về trước, đợi có dịp lại hẹn Lý Hàn Thần nói xem ba hắn rốt cuộc đã nói với cả hai những gì để tính toán lại.

Kết quả khi Lý Hàn Thần sượt qua người Lý Hàn Trạch thì đột ngột chụp lại vai của hắn, dùng sức có hơi mạnh, rõ ràng là muốn hắn dừng lại.

Lý Hàn Trạch cau mày nhìn anh mình, không hiểu y muốn làm gì, còn chưa mở miệng hỏi thì đối phương đã hỏi hắn một câu, "Vì sao ba lại gọi một mình em đến đây?"

Ngữ khí này làm Lý Hàn Trạch vô cùng không thoải mái, sở dĩ Lý Hàn Thần là đồng minh với hắn là vì bọn họ có cùng mục đích. Hơn nữa Lý Hàn Thần, ba của Lý Thư và hắn đều do cùng một mẹ sinh ra. Bây giờ câu nói của Lý Hàn Thần mang theo sự hoài nghi là do có người nói với y điều gì sao? Hắn không tin Lý Hàn Thần ngu ngốc như vậy, dễ dàng bị người ta châm ngòi.

"Không phải anh cũng đến đấy à." Lý Hàn Trạch vuốt lại cơn giận, tự nhủ hắn không thể tức giận, phải hành xử thật lí trí.

Lý Hàn Thần cười cười, "Ba gọi em đến, vậy giữa chúng ta cũng nên bắt đầu thôi."

....

Sau khi được nghỉ, Bạch Nguyệt Minh yên tâm ở nhà dưỡng thai, nhưng cái bụng của cậu vẫn không thay đổi chút nào. Đã ba tháng rồi, sao lại cứ im lìm như vậy? Chẳng lẽ em bé quá nhỏ sao?

"Mình đi bệnh viện sản kiểm tra đi anh!" Bạch Nguyệt Minh đã nói với Lý Hàn Trạch rất nhiều lần nhưng đều bị hắn làm ngơ, lần này tuyệt đối không thể để hắn lảng sang chuyện khác nữa, "Có phải anh không quan tâm đến đứa nhỏ này hay không?"

"Mới ba tháng, con còn nhỏ, nhìn không ra là chuyện bình thường." Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng vỗ bụng cậu, "Hơn nữa em ăn ít, phỏng chừng con bị thiếu dinh dưỡng, ăn nhiều một chút là thấy được thôi."

"Thật sự không cần đi bệnh viện sao ạ?" Bạch Nguyệt Minh không vui, bĩu môi nhìn hắn, "Anh chỉ biết có công việc, căn bản không thèm để ý đến cái nhà này."

Quả thật gần đây Lý Hàn Trạch có hơi bận, không chỉ là chuyện công ty mới mà còn là chuyện thái độ của ba hắn đã xoay chuyển 180 độ, giả vờ giả vịt đối xử tốt với hắn, còn tỏ ý muốn truyền ngôi lại cho hắn. Nhất thời mọi mũi dao đều chỉa về phía hắn, người muốn âm thầm gϊếŧ hắn cũng không ít, trong đó có khả năng bao gồm cả Lý Hàn Thần.

Lý Hàn Trạch thở dài, khép máy tính lại, "Hôm nay theo em, em muốn làm cái gì?"

"Đi bệnh viện." Bạch Nguyệt Minh vẫn không từ bỏ.

"Hôm nay bên ngoài trời lạnh lắm, qua trận này, đợi em xong năm nhất rồi mình đi được không?"



"Tại sao?" Bạch Nguyệt Minh cảm thấy Lý Hàn Trạch không được kiên nhẫn như bình thường, bộ dáng này của hắn làm cậu có hơi sợ hãi.

"Cứ chờ thêm đã, em đừng có gấp như vậy được không."

"Anh hung dữ như vậy làm gì?" Bạch Nguyệt Minh không muốn để ý đến hắn nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Hàn Trạch thở dài, cuộn chặt nắm tay nghiến vào sô pha một chút, hắn chưa từng nghĩ sẽ nói hết những khó khăn này với Bạch Nguyệt Minh. Hắn không muốn nói với cậu những chuyện tiêu cực hiện tại, nhưng vừa rồi lại không nhịn được mà nổi giận với cậu.

Hắn ngồi trên sô pha lấy lại bình tĩnh một hồi, để cho những cảm xúc không tốt lắng xuống hết toàn bộ mới đứng dậy đi tìm Bạch Nguyệt Minh.

Không có trong phòng, cũng không có ở phòng khách, trong vườn cũng không, hắn tìm một vòng cuối cùng thấy người ta đang ở trong bếp.

Bạch Nguyệt Minh đang đứng bên cái nồi, một tay cầm muỗng, duỗi cổ hướng vào trong nồi nhìn, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nóng hun thành màu hồng nhạt.

"Em làm gì vậy?" Lý Hàn Trạch biết Bạch Nguyệt Minh không biết nấu cơ, sợ cậu bị phỏng nên vội vàng tiến đến cẩn thận che chở cậu lại.

"Em đang nấu mì ăn." Bạch Nguyệt Minh không đói, nhưng nhớ đến lúc nãy Lý Hàn Trạch nói cậu ăn quá ít nên muốn ăn nhiều một chút, để em bé có thể lớn hơn.

Lý Hàn Trạch nhìn vào trong nồi, có cà chua, rau chân vịt, thịt bò, cải trắng, ớt cay...

Thứ gì cũng có, trên mặt còn có một lớp sa tế, lửa quá lớn làm mì nở bung hết cả ra, hắn nhanh chóng tắt bếp, "Sao không gọi người giúp việc nấu cho em?"

"Em chán, muốn nếm thử tay nghề của mình thôi." Bạch Nguyệt Minh cầm hai cái chén đến, múc cho Lý Hàn Trạch một chén, "Anh cũng ăn thử đi."

Lý Hàn Trạch không đói, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt Minh nấu cái gì đó cho hắn, đương nhiên hắn sẽ xem như của quý mà ăn sạch sẽ.

"Nhìn không đến nỗi tệ, xem ra em cũng có thiên phú về phương diện nấu nướng đấy."

Bạch Nguyệt Minh đưa đôi đũa cho hắn, "Gần đây anh hay bị nóng nảy, em cho anh ăn cay, lửa cháy còn đổ thêm dầu."

Lý Hàn Trạch sửng sốt một chút, còn chưa nói gì thì Bạch Nguyệt Minh đã nói, "Giống như vừa rồi vậy."

"Không có, không phải lỗi của em." Lý Hàn Trạch đưa tay quá nhéo nhéo sau cổ của Bạch Nguyệt Minh, "Đừng tự trách mình. Anh gặp khó khăn không phải lỗi của em, bởi vì anh đang phiền lòng nên lỡ lớn tiếng với em, là do anh không đúng."

"Nhưng anh đang phiền lòng, em không thể chia sẻ với anh mà còn làm phiền anh, vậy không phải em sai sao?" Bạch Nguyệt Minh vừa rồi cũng là do tâm trạng không tốt mới quấn lấy hắn mè nheo, bây giờ nghĩ thông suốt rồi lại có chút hối hận.

"Không cần em phải nhọc lòng." Lý Hàn Trạch thấy vành mắt cậu đỏ hoe liền xoa mặt cậu, "Anh chỉ muốn em được vui vẻ."

"Anh cứ luôn sờ em, đồ lưu manh." Bạch Nguyệt Minh cũng chọc tới chọc lui trên mặt hắn, cậu vừa mới cắt ớt xong, ngón tay dính ớt làm mặt Lý Hàn Trạch cay đỏ.

Bạch Nguyệt Minh phụt cười, lại nhéo một cái, "Giống đánh má hồng ghê, đẹp nha."

Lý Hàn Trạch bị cậu chọc cười, "Đừng nhéo nữa, nhéo hư mặt đẹp trai của chồng em bây giờ, có hối hận khóc mù mắt anh cũng kệ em đấy."

"Ha ha ha..." Bạch Nguyệt Minh cười xoắn cả bụng lại, "Anh tự khen anh đẹp trai á?"

"Làm sao, em thấy anh không đẹp à?"

"Đẹp." Bạch Nguyệt Minh đã quen với gương mạnh nghiêm túc lạnh như băng của Lý Hàn Trạch, thỉnh thoảng cùng hắn cười đùa như thế mà lại thấy rất đáng yêu, "Đó giờ em không biết, hóa ra anh cũng để ý vẻ ngoài của anh lắm nha, bình thường cứ luôn xụ mặt là cố ý ra vẻ đẹp trai đúng không?"