Gần đây các phương tiện truyền thông báo đài đã đưa tin rằng có một nhóm người buôn bán phi pháp thuốc ức chế mới vừa bị bắt. Bạch Nguyệt Minh mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Lý Hàn Trạch nên liền đi hỏi hắn. Lý Hàn Trạch nói chuyện này không dính líu gì đến hắn cả, những lô thuốc đó đều là từ nước ngoài vận chuyển lậu về, bảo cậu không cần lo lắng.
Nhưng Bạch Nguyệt Minh làm sao có thể không lo được, công ty của Lý Hàn Trạch cũng sản xuất thuốc ức chế, e là sẽ liên lụy đến hắn.
Quả nhiên cậu đoán không sai, chưa được một tháng sau, ban ngành liên quan đã hạ lệnh đình chỉ không cho công ty của hắn sản xuất thuốc ức chế nữa, các nhà máy cũng lần lượt bị đóng cửa.
Bạch Nguyệt Minh thấy bộ dáng hắn như không có chuyện gì xảy ra nên càng thêm lo lắng, sợ hắn có điều nghẹn uất trong lòng mà không chịu nói. Hôm nay lúc ăn cơm chiều xong, cậu kêu Lý Hàn Trạch ra ngoài tản bộ, muốn nhân cơ hội tâm sự với hắn.
"Lúc trước em ăn cơm xong liền nằm liệt trên sô pha không nhúc nhích, sao hôm nay lại đòi đi tản bộ thế?" Lý Hàn Trạch dẫn cậu đi dạo trong sân nhà, chỉ cho cậu mấy khóm hoa mới hắn mới trồng gần đây, trong vườn còn rất nhiều động vật khác, thi thoảng có con thỏ nhảy ra, hoặc mấy con mèo nằm dài ườn bên cạnh mấy con chó bị cột.
Bạch Nguyệt Minh bị những con thú lông mềm đó hấp dẫn ngay, muốn bắt một con ôm thử nhưng chúng nó vẫn nhát người, nhanh chóng lẻn đi mất. Cậu oán giận nói với Lý Hàn Trạch, "Người ta nuôi chó mèo toàn để trong nhà để ôm để sờ, còn anh nuôi chi mà vẫn y như chó mèo hoang vậy?"
"Vốn là chó mèo hoang xung quanh đây mà, lúc trước tôi bảo người ra ngoài cho tụi nó ăn theo giờ nhưng sau này lại thấy hơi phiền nên mang về để trong vườn luôn." Lý Hàn Trạch giải thích.
Bạch Nguyệt Minh gật đầu, "Ồ, sân nhà mình cũng khá lớn, nuôi mấy đứa này cũng không sao, hơn nữa em thấy tụi nó cũng hoạt bát lắm, không giống lúc ở ngoài kia vừa ốm vừa bẩn. Anh có lòng nhân từ ghê ha."
Bạch Nguyệt Minh chỉ một con thỏ trắng còn nhỏ đang ở trong bụi cỏ hỏi Lý Hàn Trạch, "Anh cũng nhặt thỏ ở ven đường hả?"
"Mấy con đó là anh mua, nuôi mập xong làm thịt thỏ nướng, lông thì làm bao tay cho em, đồ mình nuôi thì yên tâm hơn ở ngoài."
Bạch Nguyệt Minh: "..." Mới khen anh có lòng nhân từ anh liền đòi đem thỏ lột da ăn thịt!
Lý Hàn Trạch vừa đi vừa giải thích cho Bạch Nguyệt Minh, nói sau này nuôi thêm gà vịt ngỗng ở đây, bên kia thì nuôi bò, lúc đó chắc cái nhà này không khác gì cái nông trại!
"Nhà mình hơi nhỏ, sau này chuyển qua chỗ lớn hơn có lẽ có thể nuôi được thêm mấy con cừu."
Bạch Nguyệt Minh: "!"
"Hay trồng thêm ít rau nữa nhỉ? Mấy thứ mà em thích ăn mình đều trồng, yên tâm hơn mua ở ngoài nhiều." Lý Hàn Trạch vô cùng nghiêm túc vạch ra kế hoạch tương lại, hệt như qua ngày mai hắn liền biến thành nông dân.
"Em đang định hỏi anh định tính toán thế nào, có phải đổi công việc không, nếu anh đã có dự định mở nông trại rồi thì em cũng yên tâm." Bạch Nguyệt Minh thật ra không có cái loại chiếm hữu mạnh mẽ như Lý Hàn Trạch, hắn luôn quan tâm cặn kẽ đến những gì cậu làm. Còn Bạch Nguyệt Minh là đối phương làm gì cậu cũng đồng ý, chỉ cần không trái pháp luật thôi.
"Em đồng ý để anh làm nông dân thật à? Có thể anh sẽ bị nắng chiếu đến đen thùi lùi, bùn đất đầy người, móng tay cũng không được sạch sẽ." Lý Hàn Trạch cố ý nói để chọc Bạch Nguyệt Minh, cho dù hắn có thật sự mở nông trại đi nữa thì cũng không tới phiên hắn phải ra làm việc.
Bạch Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, nếu Lý Hàn Trạch đi trồng rau nuôi cá, thân thể nhất định sẽ cường tráng hơn bây giờ, cũng đáng để mong chờ chứ.
"Em có suy xét đến chuyện đổi chuyên ngành không?" Công ty của Lý Hàn Trạch đóng cửa rồi thì Bạch Nguyệt Minh phải rơi vào cảnh đi tìm việc.
Chuyên ngành của Bạch Nguyệt Minh cũng không phải chuyên về nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế, nhưng đa số sinh viên tốt nghiệp ngành này ra đều đầu quân vào công ty của hắn, không thì ra nước ngoài du học rồi làm việc ở đó luôn. Những người còn lại thì ở phòng thí nghiệm nghiên cứu, nhưng mà ở nước sở tại còn rất nhiều hạn chế, không thể nghiên cứu chuyên sâu được.
Lấy thế cục hiện tại mà nói, tiền đồ của Bạch Nguyệt Minh hơi bị xa vời, nếu để Bạch Nguyệt Minh đi theo hắn làm... Hắn quả thật không đành lòng để cậu mạo hiểm với hắn.
Lý Hàn Trạch có thể cho đi tất cả, nhưng chỉ duy nhất một mình Bạch Nguyệt Minh là được hắn bảo hộ kĩ càng, không một ai có thể thương tổn omega của hắn.
"Không muốn đổi ạ, bây giờ em vẫn rất thích chuyên ngành này, cũng được hơn nửa học kỳ rồi, đột nhiên đổi thì em sợ mình theo không kịp." Bạch Nguyệt Minh sao có thể không biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng cậu một chút cũng không sợ.
"Đợi em tốt nghiệp xong anh sẽ đưa em đi nước ngoài đào tạo sâu hơn, nếu em không muốn đi học nữa thì cũng có thể ở nhà trông coi nông trại với anh."
"Chưa gì đã tính tới chuyện về hưu rồi hả?" Bạch Nguyệt Minh cười lắc đầu, "Kế hoạch của anh hoàn toàn hỏng bét rồi sao? Em cảm thấy anh không phải là người dễ dàng buông xuôi như vậy."
Cậu thấy đáy mắt Lý Hàn Trạch hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp tục nói: "Tuy rằng anh vẫn luôn gạt em, nhưng em thì không phải đồ ngốc đâu, sao lại không đoán được? Thuốc ức chế đó anh cho người lén lút bán phải không?"
Lý Hàn Trạch nhíu mày nhìn cậu, "Em đừng suy đoán lung tung."
"Em không có đoán lung tung." Bạch Nguyệt Minh nghiêm túc nói với hắn, "Lần đầu tiên em động dục, anh gọi bác sĩ tới tiêm cho em một mũi sau đó tin tức tố trên người em liền biến mất. Kế tiếp em cũng phát hiện trong ngăn kéo có thuốc ức chế, lúc trước trong trường em cũng có tin đồn, nói Lâm Thiếu Ngải lén lút bán thuốc ức chế. Hôm đó em có nghe được em ấy với anh nói muốn thử nghiệm lô thuốc mới, thuốc mà em ấy bán có phải từ chỗ anh không?"
Lý Hàn Trạch không ngờ một người vô tư tùy ý như Bạch Nguyệt Minh cũng có lúc cẩn trọng như thế này.
"Anh thật sự không định nói thật với em sao? Anh còn muốn gạt em tới khi nào?"
Nếu hắn cứ tiếp tục nói dối thì Bạch Nguyệt Minh chắc chắn sẽ tức giận. Rõ ràng là người một nhà mà lại giấu giếm nhiều bí mật như thế, trong lòng Bạch Nguyệt Minh vô cùng khó chịu.
Lý Hàn Trạch vừa định nói thì đã bị tiếng điện thoại cắt ngang.
Bạch Nguyệt Minh nhìn chăm chăm hắn nghe điện thoại, theo sau hắn không rời một bước, sợ hắn thừa cơ đi nghe điện thoại mà chạy mất. Sau này muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn cũng không dễ.
Cậu quan sát biểu cảm của Lý Hàn Trạch, thấy hắn nhăn mày càng lúc càng chặt, không biết có phải chuyện hắn trộm bán thuốc ức chế bị phát hiện hay không, cậu càng lo lắng hơn.
"Ai gọi vậy anh?" Bạch Nguyệt Minh chờ hắn cúp điện thoại xong liền vội vàng hỏi.
"Trường gọi, bảo Lý Thư đã mấy ngày không đến trường rồi." Lý Hàn Trạch gấp gáp đi vào trong, "Từ lúc khai giảng đến nay nó chỉ về nhà một lần, cũng không thường gọi điện thoại, mỗi tuần đều là anh chủ động gọi cho nó, bây giờ lại mất tích, thật không biết nó muốn làm gì nữa."
Bạch Nguyệt Minh nghe xong cũng sốt ruột, "Cậu ấy không ở trường mà ra ngoài làm gì, bây giờ ở ngoài đang loạn, lỡ có chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ."
Bọn họ đi tìm Lâm Thiếu Ngải trước, hỏi y có biết Lý Thư đang ở đâu hay không. Lâm Thiếu Ngải mờ mịt, "Anh ấy vẫn luôn trốn tránh con, tuần trước con có đến trường tìm anh ấy một lần, khí sắc không được tốt lắm. Con có hỏi nhưng anh ấy không nói, còn mắng con một trận."
"Có phải chuyện ba làm bị đức vua biết rồi không, nên ông ta mới bắt Lý Thư đi để khống chế ba?"
Lâm Thiếu Ngải không khỏi nghĩ đến tình huống xấu nhất, "Anh ấy lớn như vậy, còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên biến mất được?"
"Chuyện này không thể kết luận vội vàng được." Lý Hàn Trạch cũng mặc kệ để Lâm Thiếu Ngải tiết lộ chuyện của bọn họ với Bạch Nguyệt Minh. Lý Thư đột nhiên biến mất như vậy làm hắn nghĩ đến ba mẹ của Lý Thư trước kia cũng bị đức vua bắt về. Khi ba của Lý Thư mang con trai ruột trao cho hắn có nói không mong con trai của họ sẽ phải chịu đau khổ như bọn họ đã từng, nhưng bây giờ...
"Để em đi hỏi bạn cùng lớp với bạn cùng phòng của cậu ấy, không chừng có thể có thêm manh mối." Bạch Nguyệt Minh với Lý Thư là bạn thân, Lý Thư có chuyện cậu cũng nóng lòng vô cùng.
Lý Hàn Trạch gật đầu, "Hai người đi tìm bạn bè của nó hỏi đi, anh đi điều tra xung quanh trường học, để xem nó rốt cuộc là bị bắt hay là tự bỏ đi."
Ba người dường như thức trắng cả đêm, Bạch Nguyệt Minh với Lâm Thiếu Ngải không thu hoạch được nhiều lắm, bạn cùng phòng của Lý Thư nói gần đây hắn vẫn cứ không khỏe, bọn họ có kêu Lý Thư đi bệnh viện nhưng hắn không đi, ngày hôm đó Lý Thư nói với bọn họ là xin nghỉ để về nhà.
Lý Hàn Trạch nhìn camera, phát hiện Lý Thư tự bỏ đi chứ không có ai ép buộc cả.
Camera có ở mỗi góc đường, tìm được Lý Thư rất dễ. Qua hôm sau đã xác định được vị trí, thằng nhóc đang thuê phòng khách sạn ở một thành phố gần đây, nhưng lễ tân báo với Lý Hàn Trạch trưa nay Lý Thư sẽ trả phòng. Bọn họ sợ Lý Thư đi mất nên vội vàng bắt xe tới.
Bạch Nguyệt Minh cả đêm không ngủ nên xuất hiện hai cái quầng thâm mắt thật lớn, ngáp không ngừng, dựa vào Lý Hàn Trạch ngủ gật. Tài xế lái quá nhanh, Bạch Nguyệt Minh ngủ một chút sau đó cũng không ngủ được nữa, thấy Lý Hàn Trạch đang cố nhướn mắt nên nói chuyện phiếm với hắn, "Có phải cậu ấy trốn đi chơi không? Sợ anh không cho nên mới gạt mọi người, liệu mình có suy nghĩ nghiêm trọng quá không anh?"
Lý Hàn Trạch nhíu chặt mày, sắc mặt của hắn không tốt lắm, cố gắng giữ sự tỉnh táo rồi nói: "Không đâu, anh đã điều tra rồi, nó mua vé máy bay đi nước ngoài. Lúc trước anh có nói với nó, nếu nó muốn đi thì cứ nói với anh, nhưng bây giờ nó lén mua vé như vậy nhất định là có chuyện gì đó rồi."
"Không biết có chuyện gì nữa." Bạch Nguyệt Minh nhìn thoáng qua Lâm Thiếu Ngải bên ghế phụ. Trước kia Lâm Thiếu Ngải đã từng nói khí sắc Lý Thư không được tốt, sau đó cậu hỏi bạn cùng phòng của Lý Thư thì bọn họ cũng nói như vậy. Liệu có phải là bị bệnh nặng, sợ người nhà biết sẽ đau lòng nên lén bỏ đi không?
Trong lòng cậu tuy nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra, bây giờ mọi người đều sợ nhất là Lý Thư bị bệnh không trị được, nhưng không ai muốn nói ra cả, sợ nói ra sẽ thành sự thật.
Lâm Thiếu Ngải thở dài, "Có thể là lỗi của con, là con đã ép buộc anh ấy quá đáng, để anh ấy vì trốn con mà thành ra như thế."