Chương 35

Hoàng hậu dùng ánh mắt mang vài phần ái ngại nhìn về phía Bạch Nguyệt Minh, "Không phải ta nói đỡ cho con trai ta, nhưng thân thể nó thật sự không có vấn đề, lúc trước chúng ta đã đưa nó đi bệnh viện kiểm tra rồi."

"Nhưng anh ấy..." Bạch Nguyệt Minh đỏ mặt, không phải vì thẹn mà là vì nói dối, còn cảm thấy cực kì có lỗi với Lý Hàn Trạch.

"Có thể là do chướng ngại tâm lý. Con đừng vội, để ta nghĩ cách, nhanh chóng giúp hai đứa có con."

"!" Bạch Nguyệt Minh cho rằng bà sẽ từ bỏ, ai ngờ mẹ Lý Hàn Trạch lại nhiệt tình như vậy, đây hẳn là rất muốn ôm cháu!

....

Buổi tối, Bạch Nguyệt Minh đến phòng ngủ hoàng hậu chuẩn bị sẵn để chờ Lý Hàn Trạch. Đây là lần đầu cậu qua đêm ở hoàng cung, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, hơn nữa căn phòng này so với nhà của bọn họ còn muốn lớn hơn, giống như giữa một sân bóng thả một cái giường vô vậy...

Cậu ngồi trên giường nghĩ, nếu nhà của cậu với Lý Hàn Trạch cũng lớn như thế thì mỗi lần cậu đến phòng sách tìm hắn chắc phải đi hai chuyến tàu điện mới tới...

Lúc Lý Hàn Trạch trở về thì đã khuya, hắn về phòng liền nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh đang ôm gối buồn ngủ đến gật gù gật gù. Thấy hắn về tới thì đôi mắt cậu lập tức mở to, vui vẻ làm lộ ra hai lúm đồng tiền, "Anh về rồi."

"Em mệt sao không ngủ trước đi?" Lý Hàn Trạch cởϊ áσ ngoài ra, chuẩn bị thay đồ ngủ, vừa quay đầu đã thấy Bạch Nguyệt Minh đang nuốt nước miếng nhìn thân thể hắn.

"Bé lưu manh." Lý Hàn Trạch lấy đồ vừa cởi ra ném lên đầu Bạch Nguyệt Minh.

Cậu gỡ quần áo xuống, bổ nhào vào người Lý Hàn Trạch muốn giở trò.

Hắn gỡ cái người đang đu trên người mình xuống, "Đừng quậy, coi chừng anh quăng em ra chỗ con sông ngoài thành cho cá sấu ăn bây giờ."

"Em cá anh không nỡ làm vậy đâu." Bạch Nguyệt Minh hihi cười vài tiếng, ngồi ở trên giường nhìn Lý Hàn Trạch, "Anh tìm được tài liệu chưa?"

Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Chưa, ba anh còn chưa hết cảnh giác, sau này còn nhiều cơ hội."

Bạch Nguyệt Minh gật đầu, "Vâng, sau này tuần nào mình cũng về tình tứ trước mặt bọn họ, để bọn họ nghĩ anh đã quay đầu, không bao lâu sẽ hoàn toàn yên tâm về anh."

Lý Hàn Trạch nhìn cậu một cái, không trả lời vấn đề này, "Vừa rồi em nói gì với mẹ anh đấy? Sao mẹ lại nói phải tìm bác sĩ cho anh?"



Bạch Nguyệt Minh chột dạ lắc đầu, "Đâu có đâu, em có thể nói gì đây, sợ muốn tè ra quần."

Lý Hàn Trạch ngồi xuống, nắm cằm cậu để cậu quay sang nhìn hắn, "Thật không?"

"Thật mà!" Bạch Nguyệt Minh nuốt nước miếng, "Mẹ có nói tìm bác sĩ cho anh để làm gì không?"

"Cái đó thì không."

"Vậy, vậy có thể là..." Bạch Nguyệt Minh ngập ngừng một chút, mãi mới nghĩ được một lý do, "Có thể là mẹ thấy em sợ sắp tè ra quần nên cho rằng ở nhà em bị anh ngược đãi thường xuyên, nên mới tìm bác sĩ."

"Em để mẹ thấy em tè ra quần luôn à?"

"Không có!" Bạch Nguyệt Minh không biết hắn đang nghĩ tới cái gì, "Em, em chỉ là hơi phô trương một chút chứ không có tè thật."

"Để anh sờ thử, xem em nói thật không."

"!" Bạch Nguyệt Minh chu mỏ lên, "Nè!"

Lý Hàn Trạch vỗ mông cậu một cái, "Nè cái gì mà nè, đi ngủ."

Bạch Nguyệt Minh uất ức xoa xoa chỗ bị vỗ, "Ô, em biết rồi, trong sách nói tổng tài toàn thích mấy kiểu cưỡng chế, em chủ động quá làm anh mất hứng phải không? Hay em giả bộ không muốn nha?"

Cậu ôm chăn, giả bộ làm màu kêu inh ỏi, "Aaaa, anh muốn làm gì, đừng như vậy mà!"

Giây tiếp theo Bạch Nguyệt Minh lập tức bị nhét vào trong chăn.

Lý Hàn Trạch nghiêng người nằm bên cạnh cậu, cánh tay đặt lên người cậu, "Hôm nay vất vả cho em rồi."

Cuộn chăn ấm áp trong l*иg ngực làm toàn bộ những nóng nảy trong người hắn tan biến, ngay lúc này hắn chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn yên bình ôm lấy Bạch Nguyệt Minh đánh một giấc thật ngon.

Bạch Nguyệt Minh ngửa đầu lên, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm hắn, "Anh đang toan tính cái gì đó?"



"Suỵt, đừng nói, chỗ này có thể có máy nghe trộm." Lý Hàn Trạch lúc vào đây đã kiểm tra rồi, không có máy móc gì hết. Nhưng hắn phát hiện Bạch Nguyệt Minh đang có tinh thần, đứa nhỏ này một khi đã lảm nhảm thì nói hoài không dứt, hắn chỉ có thể dùng cách này buộc cậu phải im miệng.

"Máy nghe trộm?" Bạch Nguyệt Minh nghĩ mục đích lần này đến chẳng phải là để show ân ái sao! Vì thế cậu bắt đầu điên cuồng gọi giường.

Lý Hàn Trạch xoay người đè cậu lại, "Biết có người nghe trộm mà còn phấn khích nữa hả?"

"Em đang diễn kịch." Bạch Nguyệt Minh đột nhiên che miệng lại, "Không phải không phải diễn kịch, là thật, daddy nghe thấy không?"

Lý Hàn Trạch tức tối cắn lên miệng cậu một cái, xuống giường bỏ đi.

Bạch Nguyệt Minh thấy hắn vào nhà vệ sinh, tưởng hắn giận nên vào đó hút thuốc. Vì thế cậu ghé vào cửa, muốn nói với Lý Hàn Trạch mình không quậy nữa, hắn mau mau về ngủ đi.

Nhưng mà cậu chưa kịp thốt ra lời nào thì nghe được một âm thanh kỳ lạ truyền ra từ bên trong. Bạch Nguyệt Minh hoảng hốt, lông tơ sau lưng đều dựng đứng hết cả lên. Hồi ức về cái mông đau vào buổi sáng hôm đó ùa về, cậu run rẩy quay về trèo lên giường, lấy chăn quấn mình lại.

Gì mà lớn dữ vậy.

Bạch Nguyệt Minh thật không dám nghĩ tới tối hôm ấy mình làm sao chịu được. Cũng may là uống nhiều, chứ mà còn tỉnh chắc đau chết luôn.

Bình thường cậu biết Lý Hàn Trạch sẽ không làm gì nên mới không kiêng nể gì mà trêu hắn, Nhưng bây giờ xem ra chính mình có khi tự tìm đường chết rồi!

Lần này Lý Hàn Trạch còn nhịn tự mình giải quyết, lần tới chắc gì hắn nhịn được.

Bạch Nguyệt Minh sợ tới mức kẹp chặt mông, run bần bật.

Khoảng nửa tiếng sau Lý Hàn Trạch trở lại giường, kéo cục bông trắng muốt đang nhắm mắt vào trong l*иg ngực. Hắn định hôn trán cậu một cái lại phát hiện người trong ngực nhẹ nhàng run rẩy.

"Em chưa ngủ sao?" Lý Hàn Trạch dịu dàng vuốt ve lông mi cong vυ"t của cậu, "Hay gặp ác mộng rồi? Không sao, đừng sợ, có anh ở đây."

Hắn cúi đầu thấy Bạch Nguyệt Minh đang bĩu môi, như là đang thầm thì nói gì đó. Hắn nhích lại gần muốn nghe cậu đang nói gì, liền nghe được Bạch Nguyệt Minh đang kêu: "Đừng, đừng tới đây! Lý Hàn Trạch anh đừng chạm vào em!"

Lý Hàn Trạch: "..."