Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Hàn Trạch còn nhớ chuyện em bé khiến tất cả buồn phiền trong lòng Bạch Nguyệt Minh tiêu tán hết, cũng bởi vì tâm trạng tốt nên lúc thi đại học cậu cũng phát huy tốt hơn tưởng tượng rất nhiều. Ngày có kết quả, Bạch Nguyệt Minh nhìn con số 698 còn tưởng mình bị hoa mắt, hưng phấn chạy đi tìm Lý Thư hỏi điểm.

Sau khi thấy Lý Thư được 720 điểm, cậu xấu hổ vòng trở về.

Tuy rằng không được điểm cao như Lý Thư nhưng cậu vẫn vô cùng sung sướиɠ, gọi điện cho Lý Hàn Trạch chưa đủ còn kêu taxi đến công ty tìm hắn. Vừa vào đến văn phòng, Bạch Nguyệt Minh liền trực tiếp nhào vào người Lý Hàn Trạch, hôn hắn liên tiếp mười mấy cái.

"Ông xã tìm giáo viên quá đỉnh! Thế mà có thể giúp em thi điểm cao như vậy, em thấy mình như đang nằm mơ á!" Bạch Nguyệt Minh nắm tay Lý Hàn Trạch, "Tới, ông xã nhéo em thử một cái đi, coi có đau không."

Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng ngắt mặt cậu một cái, "Nếu em không thông minh thì tôi mời 80 giáo viên về cũng vô dụng thôi."

"Anh đang khen em hả?" Bạch Nguyệt Minh còn đang phấn khích, cả người treo trên người Lý Hàn Trạch không chịu xuống, "Đây là lần đầu tiên anh khen em, em phải nhớ kỹ hôm nay mới được."

"Lần đầu tiên tôi khen em?" Lý Hàn Trạch chợt nhận ra hắn hà khắc với Bạch Nguyệt Minh như vậy, hắn nhớ khi Lý Thư còn nhỏ hắn thường xuyên khen thằng nhóc thông minh, vậy mà đối với Bạch Nguyệt Minh lại keo kiệt như thế. Hắn đau lòng xoa đầu Bạch Nguyệt Minh, "Đi thôi, dẫn em đi ăn một bữa lớn chúc mừng một chút."

"Hay mình rủ thêm Lý Thư với Lâm Thiếu Ngải đi? Lý Thư thi điểm cao hơn em nhiều lắm." Bạch Nguyệt Minh vẫn treo trên người Lý Hàn Trạch như cũ, để hắn ôm cậu đi.

"Chỉ hai chúng ta được rồi, để tụi nó tự ăn mừng đi." Lý Hàn Trạch sợ cậu ngã nên dùng tay ôm cậu. Khoảng thời gian trước khi thi hai người ít tiếp xúc thân thể, bất chợt đυ.ng vào, Lý Hàn Trạch phát hiện Bạch Nguyệt Minh gầy hơn trước, xúc cảm khi chạm vào da thịt cũng biến mất.

Không được, thừa dịp nghỉ hè phải bồi bổ lại cho cậu.

"Em có thể uống bia không ạ?" Bạch Nguyệt Minh cẩn thận dò xét thái độ của Lý Hàn Trạch, "Em tốt nghiệp rồi, không phải con nít nữa, phải làm mấy chuyện trước kia chưa từng làm."

Bạch Nguyệt Minh miệng thì nói mình không phải con nít nhưng ngữ khí khi nói chuyện vẫn ấu trĩ như vậy, Lý Hàn Trạch bị bộ dáng đáng yêu của cậu làm cho tức cười, không đành lòng cự tuyệt, "Được, nhưng không thể uống quá nhiều."

"Em dẫn anh đi chỗ này!"

Bạch Nguyệt Minh dẫn Lý Hàn Trạch đến một quán nướng BBQ sau lưng trường cấp 2 của cậu. Mặt tiền của quán không lớn lắm nhưng có rất nhiều khách, lúc bọn họ đến còn chưa tới giờ cơm nhưng trong quán đã chật ních người, chỉ có thể ngồi ở túp lều ngoài cửa.

Bạch Nguyệt Minh cầm thực đơn lên, "Ông chủ, cho cái này cái này cái này..."



Cậu dùng ngón tay chỉ hai ba loại đồ ăn, ông chủ thấy cậu gọi mỗi hai món nên thái độ ghét bỏ bĩu môi, ai ngờ liền nghe được Bạch Nguyệt Minh nói, "Ngoại trừ hai món này, còn lại lấy hết."

"Gói lại cho cháu hết ạ." Bạch Nguyệt Minh trả thực đơn lại cho ông chủ, "Thêm mấy lon bia nữa."

Lý Hàn Trạch vốn muốn hỏi sao lại đóng gói thì bị muỗi cắn, hắn hỏi câu khác, "Trước kia em thường đến chỗ này ăn à?"

"Không có." Bạch Nguyệt Minh nghe mùi thức ăn xung quanh thèm đến sắp chảy nước miếng ròng ròng, "Lúc trước tan học ra em hay đi đường này mà không có tiền mua. Nhưng mà ngửi thôi cũng biết đồ ăn ở đây ngon. Anh giàu có chắc không ăn mấy quán ven đường như thế này đâu nhỉ?"

"Lúc trước thì không, sau này em muốn ăn thì tôi sẽ thường xuyên dẫn em đến đây ăn." Lý Hàn Trạch không biết rốt cuộc trước kia Bạch Nguyệt Minh khổ sở đến thế nào, nhưng có hắn ở đây rồi thì Bạch Nguyệt Minh tuyệt đối sẽ không phải trải qua những ngày tháng như vậy nữa.

Bạch Nguyệt Minh cười, nắm lấy tay hắn. Bàn tay cậu tuy nhỏ nhưng lại ấm áp vô cùng, "Trong sách nói, nếu ông xã bạn cực kì cực kì giàu, nhất định phải dẫn hắn tới ăn quán ven đường, như vậy mới tạo cảm giác mới lạ. Có phải anh đang cảm thấy mới mẻ lắm không?"

Lý Hàn Trạch giật giật khóe miệng, "Mấy chỗ này ăn không vệ sinh đâu, sau này nướng ăn ở nhà đi, không cho đi nữa."

Bạch Nguyệt Minh: "QAQ?"

"Đây, que nướng đem về của hai vị." Ông chủ đưa que nướng nóng hổi bỏ trong bịch nilong cho Bạch Nguyệt Minh nhưng Lý Hàn Trạch lại cầm lấy trước, thuận tay dùng điện thoại quét mã trả tiền.

"Về nhà ăn hả?" Lý Hàn Trạch nhìn Bạch Nguyệt Minh ôm mấy lon bia cười cười với hắn, "Em dẫn anh đi chỗ này."

"Rốt cuộc em muốn dẫn tôi đi bao nhiêu chỗ đây?"

"Hết òi, một cái cuối cùng thôi!"

Nơi mà Bạch Nguyệt Minh dẫn hắn đến là bờ sông sau trường học, gần đó còn có đường ray xe lửa. Ngồi ở bờ sông không chỉ nghe được tiếng ve, tiếng côn trùng kêu mà thi thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh của xe lửa chạy, xung quanh ít người yên tĩnh, quả thật là một nơi lý tưởng.

Bạch Nguyệt Minh tìm một tảng đá ngồi xuống, dọn đồ ăn ra, lại lấy từ trong túi ra một khoanh nhang muỗi, "Vừa rồi thấy anh bị muỗi cắn nên cố ý mua đó."

Lý Hàn Trạch ngồi xuống, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Bạch Nguyệt Minh, tự nhiên muốn nhéo mặt cậu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lý Hàn Trạch luôn không khống chế được muốn đến gần Bạch Nguyệt Minh, thậm chí đôi khi còn muốn ôm đứa nhỏ này vào lòng sờ tới lui một chút, muốn nghe cậu nỉ non...



Nhìn Bạch Nguyệt Minh đưa qua một lon bia, hắn đột nhiên tỉnh lại. Chưa uống mà như đã say, hắn cố gắng chế trụ lại ham muốn trong lòng, nhận lấy bia Bạch Nguyệt Minh đưa cho, ngồi vào bên cạnh cậu.

"Trước kia khi tan học em không muốn về nhà, thường xuyên đến chỗ này ngồi thơ thẩn, dù sao có về thì cũng không ai để ý đến em." Bạch Nguyệt Minh uống một ngụm bia, đắng đến khuôn mặt nhỏ nhíu hết cả lại, nhưng cậu không dừng mà tiếp tục uống một hớp lớn, "Lúc ấy em hay nghĩ, nếu người em kết hôn sau này là một người lạnh nhạt giống như ba thì em biết làm sao."

Bạch Nguyệt Minh dựa vào người Lý Hàn Trạch, "Cũng may là không phải."

Bạch Nguyệt Minh lại ngửa đầu nhìn Lý Hàn Trạch, "Còn anh? Ở tuổi em thì anh đang nghĩ gì? Chắc không giống như em, đầu óc chỉ toàn chuyện cưới hỏi."

Lý Hàn Trạch nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Bạch Nguyệt Minh, trước mắt như hiện lên dáng vẻ của đối tượng mà hắn muốn kết hôn, "Cũng không khác lắm." Mặt so với tưởng tượng còn đẹp hơn, nhưng tính tình có hơi ngoài ý muốn một chút, quá nghịch ngợm.

"Cái gì không khác lắm?" Bạch Nguyệt Minh hiểu lầm ý hắn, bất mãn chu miệng lên, "Anh còn cười nhạo em?"

Lý Hàn Trạch dùng que nướng lấp kín miệng cậu lại, "Sắp nguội rồi."

Bạch Nguyệt Minh thở phì phì ăn, không thèm để ý tới Lý Hàn Trạch. Sức ăn của hai người đều lớn, rất nhanh đã ăn sạch, Bạch Nguyệt Minh còn uống thêm hai lon bia, uống đến cả người ngất ngây.

Lý Hàn Trạch sợ cậu ngã, để cậu ngồi còn chính mình thì dọn rác xong lại đến dìu cậu, "Đi, chúng ta về nhà thôi."

"Hông, hông về nhà đâu." Bạch Nguyệt Minh uống quá nhiều, bổ nhào vào người Lý Hàn Trạch, thổi nhẹ vào tai hắn, "Anh còn chưa thực hiện lời hứa mà."

Lý Hàn Trạch bị thổi đầy mùi rượu, nhưng hắn không có khó chịu, ngược lại đứa nhỏ mềm mại trong lòng làm cả người hắn khô nóng. Hắn kéo kéo cổ áo, biết rõ Bạch Nguyệt Minh đang nói về cái gì nhưng giả bộ không biết, "Cái gì?"

Bạch Nguyệt Minh dùng ngón tay gãi gãi cằm hắn, "Em bé đó."

Lý Hàn Trạch ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn bốn phía, xung quanh không có người nhưng hắn vẫn gồng cứng cơ thể. Tuy rằng lúc trước hứa hẹn sinh con là vì muốn lừa Bạch Nguyệt Minh học hành chăm chỉ, nhưng bây giờ hắn lại có chút dao động, "Tại đây?"

Bạch Nguyệt Minh cười cười liếʍ môi, "Anh không thấy kí©h thí©ɧ lắm sao?"

Lúc này một chiếc xe lửa nhả khói chạy qua, "Tu tu —"
« Chương TrướcChương Tiếp »