Bạch Nguyệt Minh tranh thủ thời gian nghỉ buổi trưa chạy qua phòng Lý Thư, muốn xem một chút bệnh tình của Lý Thư thế nào, sẵn tiện hỏi thăm tình hình ở chung với Lâm Thiếu Ngải.
Thật ra mấy ngày nay Lý Thư với Lâm Thiếu Ngải không có cãi nhau, ở chung như hai người xa lạ, nhưng Lý Thư không bỏ sang phòng khách ngủ nữa.
Bạch Nguyệt Minh không biết hành động này có phải biểu thị cho việc quan hệ của hai người có tiến triển hay không.
Lúc cậu vào phòng Lý Thư, hắn vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi ở trên giường đọc sách.
Sắc mặt của hắn không tốt lắm, môi trắng bệch thoạt nhìn hơi suy yếu. Nhưng khi thấy Bạch Nguyệt Minh tiến vào thì đôi mắt lập tức sáng lên, hắn buông sách ra đón Bạch Nguyệt Minh, "Sao cậu lại đến đây?"
"Cậu bị bệnh sao không nghỉ ngơi cho tốt đi?" Bạch Nguyệt Minh sờ trán hắn, vô cùng nóng, "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Sắp thi rồi, cậu phải giữ gìn sức khỏe chứ, Lâm Thiếu Ngải không chăm sóc cho cậu hả?"
"Mình mới không cần cậu ta chăm sóc." Nhắc tới Lâm Thiếu Ngải, Lý Thư nhịn không được trợn trắng mắt, "Nếu không phải tại cậu ra thì mình cũng không ra nông nỗi này."
Nửa câu sau của Lý Thư phát âm nhỏ xíu, Bạch Nguyệt Minh nghe không rõ, hỏi lại, "Cái gì?"
"Không có gì." Lý Thư lắc đầu, hắn không muốn mang mấy chuyện phiền lòng ra nói cho Bạch Nguyệt Minh nghe.
Kể từ ngày xảy ra chuyện với mấy quyển bài tập rồi bị Lâm Thiếu Ngải ấn lên bàn, tiếp theo là bị ghi âm, hắn đã hoàn toàn bị Lâm Thiếu ngải uy hϊếp.
Tuy rằng Lý Thư đồng ý ở chung phòng với Lâm Thiếu Ngải nhưng tuyệt đối không muốn ngủ chung một giường với cậu ta cho nên bài ra một cái chỗ ngủ khác trong phòng.
Lâm Thiếu Ngải vì muốn hắn lên giường ngủ nên cố ý làm đổ nước lên chăn của hắn, Lý Thư tức giận ôm luôn cái chăn ướt ngủ suốt đêm, tỉnh dậy liền bị cảm.
"Gần đây cậu đều học ở nhà hả?" Lý Thư vốn định mỗi ngày đến trường có thể bồi dưỡng tình cảm với Bạch Nguyệt Minh, kết quả đã để lỡ nhiều thời gian như vậy, hắn sợ quan hệ giữa hắn với Bạch Nguyệt Minh sẽ ngày càng xa, "Cậu có thể thương lượng với ba không, mình cũng muốn học ở nhà với cậu."
"Được nha!" Bạch Nguyệt Minh ngày nào cũng bị tám giáo viên nhìn chằm chằm đến sắp điên rồi, nếu có một người đến dời đi sự chú ý thì càng tốt chứ sao, "Hay là gọi thêm Lâm Thiếu Ngải đi, lúc ở trường mình hay bị thầy mắng lắm, em ấy cũng là omega không chừng cũng bị như vậy."
"Cậu ta ổn lắm, đừng quên ba cậu ta là quản lý, làm gì có giáo viên nào dám ăn hϊếp." Lý Thư sốt ruột ngồi dậy, "Nếu cậu gọi cậu ta vậy mình không học với cậu nữa."
"Cậu vẫn ghét em ấy sao? Hai người cũng đã kết hôn rồi, là người một nhà hẳn là nên yêu thương nhau mới phải." Bạch Nguyệt Minh nghĩ, mọi người đều sống như vậy sao mà có mỗi Lý Hàn Trạch với Lý Thư là khác, "Có phải ba cậu dạy hư cậu không? Dạy cậu mấy cái tư tưởng sai lầm nên cậu mới suy nghĩ lung tung như vậy."
"Không phải thế, mình với cậu ta kết hôn đâu phải là tự nguyện, mình không yêu Lâm Thiếu Ngải." Lý Thư nói đến đây trộm nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt Minh, "Chờ đến khi cậu gặp được người cậu yêu thì sẽ hiểu, ở bên cạnh người mà cậu không yêu chính là một loại tra tấn."
"Tra tấn?" Bạch Nguyệt Minh nghĩ đến Lý Hàn Trạch, tâm trạng không tốt lắm, chẳng lẽ Lý Hàn Trạch luôn bị cậu tra tấn sao?
"Bởi vì chế độ phân phối hôn nhân này mà rất nhiều omega chết thảm, bấy nhiêu đó còn chưa chứng minh được hết thảy đều là sai lầm sao? Thời đại này sớm muộn gì cũng phải kết thúc thôi, đến lúc đó ai cũng có thể sống một cuộc sống của riêng mình."
Bạch Nguyệt Minh thấy được khát khao, hy vọng bừng cháy trong đôi mắt của Lý Thư, "Nếu, nếu thời đại này thật sự kết thúc, cậu có còn cùng Lâm Thiếu Ngải ở bên nhau không?"
"Không." Lý Thư trả lời vô cùng dứt khoát, "Mình sẽ ly hôn với cậu ta."
"Ly hôn..." Bạch Nguyệt Minh nghe thấy từ này, phảng phất như thấy được tương lai của cậu, ngón tay không khỏi run rẩy.
Chắc chắn Lý Hàn Trạch sẽ ly hôn với cậu!
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, mình phải về học tiếp đây. Có gì thì gọi điện cho mình, mình xuống liền." Bạch Nguyệt Minh giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, lại hỏi hắn uống thuốc chưa, muốn rót thêm nước không rồi mới lên lầu.
Áp lực học tập làm cậu không rảnh để lơ tơ mơ, Lý Hàn Trạch dạo này cũng rất bận. Mỗi ngày khi hắn về đến nhà thì Bạch Nguyệt Minh đã say giấc, buổi sáng thức dậy chỉ kịp bỏ lại một câu chào buổi sáng rồi lại tiếp tục lao vào công việc.
Bạch Nguyệt Minh còn nhớ rõ lời hứa của Lý Hàn Trạch, nếu cậu thi đậu vào đại học X, hắn sẽ cùng cậu sinh em bé.
Mặc kệ sau này Lý Hàn Trạch có ly hôn với cậu hay không thì cậu đều muốn một đứa con của hắn.
Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, Bạch Nguyệt Minh chưa phản ứng kịp thì kỳ thi đại học đã tới. Trước khi thi các thầy cô cho cậu nghỉ ba ngày, để cậu thoải mái thả lỏng để có một trạng thái tốt đi thi.
Mỗi ngày cậu đều chôn thây ở cái biển bài tập, mấy tháng rồi chưa hề ra ngoài chơi cho nên bây giờ được nghỉ cũng không quen, sáng mới 5 giờ đã dậy. Bạch Nguyệt Minh ngồi ở trên giường, không một ai thúc giục cậu đi học nữa, tâm trạng có hơi mơ hồ.
Bên ngoài cửa sổ đã là mùa hè, cậu còn nhớ như in lần cuối cùng ra ngoài cậu còn lăn lộn trên nền tuyết trắng.
Lúc Lý Hàn Trạch thức dậy đã thấy Bạch Nguyệt Minh đang đứng trước cửa sổ, nửa thân mình nhoài ra ngoài, thò tay ra liều mạng muốn bắt lấy chiếc lá trên cây. Hắn hoảng hốt chạy đến ôm Bạch Nguyệt Minh trở về.
"Em điên à, ngã xuống thì sao bây giờ?"
Bạch Nguyệt Minh nhìn bay tay trống trơn, có chút muốn khóc, "Em tưởng em với tới được."
Lý Hàn Trạch biết cậu học tập bị áp lực nhiều khiến cảm xúc không ổn định, hắn ôm cậu vỗ vỗ lưng an ủi, "Được rồi, không khóc, qua mấy ngày nữa thôi là được giải phóng rồi. Đến lúc đó tôi chém cái cây đó cho em luôn, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa."
"Không phải em muốn cái lá cây..." Bạch Nguyệt Minh không biết giải thích cho hắn như thế nào, tự mình mới sáng sớm thấy nhàm chán, phát hiện trên cây còn cái lá xanh, kích động muốn hái lá cây chơi. Nói như vậy khác gì thiểu năng trí tuệ đâu, cứ không nói thì tốt hơn.
"Tôi biết, không phải em muốn hái lá cây, là muốn vớt lại một ít mùa hè còn sót lại phải không?" Lý Hàn Trạch cười, vỗ đầu cậu, "Chờ."
"..." Bạch Nguyệt Minh muốn nói không phải, nhưng Lý Hàn Trạch đã buông tay ra quay người ra khỏi phòng.
Bạch Nguyệt Minh thở dài, xem ra bây giờ dỗ cậu cũng lười rồi, sau này chắc chắn sẽ muốn ly hôn...
Cũng không biết sau này Lý Hàn Trạch sẽ cưới người như thế nào, nhưng chắc sẽ không phải một người yếu đuối còn hay làm nũng như cậu...
Đang suy nghĩ miên man thì chợt thấy có bóng người trên cây. Lý Hàn Trạch thế mà mặc đồ ngủ đi leo cây, lại còn cắt một nhánh cây xuống.
Hắn phẩy phẩy nhánh cây với Bạch Nguyệt Minh, "Tôi hái mùa hè xuống cho em, em phải thi thật tốt. Tôi chờ thông báo trúng tuyển của em, đừng quên ước định giữa hai chúng ta đấy."
Bạch Nguyệt Minh nhìn Lý Hàn Trạch ở trên cây không chớp mắt. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá dừng lại trên khuôn mặt điển trai của hắn làm trái tim Bạch Nguyệt Minh đập nhanh không kể xiết, "Anh, anh nói em bé sao? Anh còn nhớ sao?"