Chương 23

Vào ngày sinh nhật của Lý Thư, Lý Hàn Trạch và Bạch Nguyệt Minh cùng nhau đi nhận omega thay cho hắn.

Hắn một chút cũng không thèm để ý người đó là ai, mà cho dù là ai đi chăng nữa cũng không có quan hệ gì với hắn, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một mình Bạch Nguyệt Minh. Bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi.

Người khác vào thời điểm kết hôn một là hưng phấn khẩn trương hai là mất mát tức giận, nhưng Lý Thư lại không có bất kì phản ứng nào, thậm chí còn ra ngoài chơi bóng rổ.

Lúc về đến nhà, hắn thấy Bạch Nguyệt Minh đang đắp người tuyết trong sân, Bạch Nguyệt Minh rất nhỏ người vậy mà xây người tuyết lại rất cao. Không chừng là Lý Hàn Trạch xây cho cậu xong đã bỏ đi nơi nào rồi, còn dư lại mắt mũi miệng, Bạch Nguyệt Minh nhón chân lấy một củ cà rốt ghim vào mặt người tuyết, mãn nguyện nở nụ cười.

Lý Thư thấy cậu lạnh phát run, không khỏi đi qua hỏi, "Cậu lạnh không?"

Chóp mũi Bạch Nguyệt Minh bị lạnh đến đỏ ửng, cậu chà xát hai bàn tay lại với nhau, bụm kín lên hai tai mình, "Không lạnh, cậu mau đi xem omega của cậu đi! Bảo đảm vô cùng bất ngờ!"

Lý Thư còn lâu mới thèm để ý tới omega gì đó, hắn chỉ muốn omega ngay trước mắt mình, "Không vội."

"Sao lại không vội chứ, đó là vợ cậu mà, không đi đón người ta đã vô trách nhiệm lắm rồi, lại còn để cậu ấy một mình chờ cậu như vậy, người ta sẽ đau lòng đó."

Bạch Nguyệt Minh kéo hắn đi về phía trong phòng, không ngừng thúc giục, "Nhanh lên. Omega đều rất nhạy cảm, đừng làm cậu ấy buồn."

Lý Thư uể oải, "Cậu cứ như vậy muốn mình đi tìm cậu ta à?"

"Đúng rồi, túm lại kết hôn là chuyện vui, mình muốn cậu vui vẻ." Lúc kết hôn Bạch Nguyệt Minh rất phấn khích, cậu cho rằng Lý Thư cũng sẽ như vậy.

"Muốn mình vui thì..." Lý Thư thở dài, nuốt xuống mấy lời sắp ra khỏi miệng, "Được rồi, cậu bảo mình đi mình đi liền đây."

"Đối xử đàng hoàng với người ta đó, đừng có đánh nhau." Bạch Nguyệt Minh hơi lo lắng, không nhịn được nhắc nhở một câu.

Lý Thư nhíu mày lại, "Trong lòng cậu mình bạo lực như vậy sao?"

"Hả? Không phải không phải, mình..." Bạch Nguyệt Minh vội vàng xua tay, "Không phải mình nghĩ cậu như thế, do mình hơi lo thôi, cậu mau đi đi. Ba cậu dặn mình làm bài tập, về tới mà không thấy mình làm xong sẽ giận lên, mình đi trước đây!"

Bạch Nguyệt Minh nói xong, không đợi Lý Thư trả lời đã vèo một cái biến nhanh như cơn gió.

Lý Thư cảm thấy Bạch Nguyệt Minh có chút kì lạ, rốt cuộc kì lạ chỗ nào hắn cũng không biết. Bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải về phòng, chi bằng bây giờ nói rõ ràng với omega kia, đừng có bất cứ ảo tưởng gì đối với hắn.



Cửa phòng khép hờ, hắn đẩy cửa ra liền thấy một cái vali xanh đặt ngay cửa. Bên trong có bóng dáng của một nam sinh, người đó đang đưa lưng về phía hắn ngồi trước bàn đọc sách.

Lý Thư gãi gãi tóc, luôn cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc. Sao lại giống Lâm Thiếu Ngải như vậy! Chiều cao này, một chút cũng không giống một omega mảnh mai!

Hắn đẩy hành lí ra chỗ khác, cẩn thận quan sát từ phía sau, nếu thật sự là Lâm Thiếu Ngải, hắn sẽ... Hắn sẽ... Trực tiếp xông lên đấm cho cậu ta một đấm, báo thù.

"Thân ái à, anh về rồi." Lâm Thiếu Ngải cười quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Thư một cách trần trụi giống như đang quan sát con mồi của mình.

"Đm!" Thật sự là Lâm Thiếu Ngải!

"Bất ngờ không?" Lâm Thiếu Ngải đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía hắn, Lý Thư đã sớm quẳng chuyện phải cho người kia một cú ra sau đầu, nuốt nước miếng từng chút từng chút lùi về sau.

"Anh trốn cái gì?" Lâm Thiếu Ngải cứ tiếp tục ép người tới cửa, một tay khóa cánh cửa sau lưng Lý Thư lại, một tay nắm cằm Lý Thư, "Cưng à, anh xem như thuộc về em rồi."

Lý Thư: "?"

....

"Không biết hai đứa có xáp lá cà nhau không nữa." Bạch Nguyệt Minh vô cùng lo lắng, nhịn không được gọi điện cho Lý Hàn Trạch, "Anh nói xem em có nên đứng ở cửa nghe lén chút không, phòng hờ xảy ra ẩu đả thì em vào cản."

Lý Hàn Trạch nghe xong liền thấy nhức đầu, hắn không biết ân oán lúc trước của Lý Thư với Lâm Thiếu Ngải. Hắn chỉ biết Lâm Thiếu Ngải nói với hắn là đứa nhỏ này rất thích Lý Thư, người này chủ động như vậy, cũng không đoán được đang làm gì trong phòng. Nếu Bạch Nguyệt Minh nghe được thì lại học lóm, buổi tối quấn lấy hắn thì không biết làm sao.

Lý Hàn Trạch vội vàng ngăn cản, "Em đừng biếи ŧɦái như vậy, để hai đứa nó phát hiện thì sẽ xấu hổ, sau này làm sao cùng sống chung dưới một mái nhà được nữa?"

"Vâng ạ." Bạch Nguyệt Minh mếu máo, "Vậy em không đi."

"Ngoan, bài tập làm được bao nhiêu rồi?"

"Làm được kha khá rồi ạ." Bạch Nguyệt Minh giống như đứa trẻ đòi thưởng, "Em giỏi không ông xã? Khen em đi."

"Giỏi."

"Anh nhạt nhẽo quá đi." Bạch Nguyệt Minh không vui bĩu môi, "Khi nào anh về? Một mình em chán quá à."



Cậu nói xong liền nghe thấy Lý Hàn Trạch thở dài bên kia, cậu tưởng rằng Lý Hàn Trạch lại giận, cái đầu nhỏ điên cuồng nghĩ xem nên nói gì để nịnh hắn, không ngờ Lý Hàn Trạch nói: "Kêu tài xế đưa em lại đây, tối nay dẫn em ra ngoài ăn."

"Thật sao?" Khuôn mặt nhỏ đang nhăn lại của Bạch Nguyệt Minh lập tức giãn ra, cậu luôn dễ dàng vì những câu nói của hắn mà nở hoa trong lòng.

"Em thay đồ liền, anh không được đổi ý!" Bạch Nguyệt Minh sợ Lý Hàn Trạch lừa cậu, nhanh chóng cúp điện thoại, chạy như bay đến phòng xếp quần áo thay đồ đẹp, lại tròng thêm chiếc áo khoác mới mua, xinh đẹp lấp lánh ra cửa.

Kết quả khi đến công ty của Lý Hàn Trạch thì bị mắng một vố.

Lý Hàn Trạch ghét bỏ nhìn áo khoác của cậu, "Bây giờ mấy độ rồi? Mặc ít như vậy muốn bị cảm phải không?

Nói xong hắn lại đi sờ quần của Bạch Nguyệt Minh, cậu nhanh chóng lẩn ra phía sau trốn, bị Lý Hàn Trạch trừng mắt mới thôi không né nữa.

Lý Hàn Trạch sờ tới cái quần mỏng te, sắc mặt càng khó nhìn hơn, "Lần sau còn như vậy nữa thì ở nhà luôn đi."

"Vâng." Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, đầy mặt không phục. Nhưng cậu không muốn cãi nhau với Lý Hàn Trạch, lần này là muốn cùng hẹn hò với hắn, không nghĩ tới bởi vì chuyện lặt vặt mà hắn lại tức giận.

Lý Hàn Trạch thấy vành mắt cậu hơi đỏ, rốt cuộc cảm thấy đau lòng hối hận vì đã mắng Bạch Nguyệt Minh, vội vàng chạy tới xoa đầu cậu để cậu nguôi giận.

"Tôi đặt chỗ ở nhà hàng em thích nhất rồi, đi thôi."

"Ừm." Bạch Nguyệt Minh mở tay ra, "Ôm cái đi."

Lý Hàn Trạch lắc đầu bất đắc dĩ, bế Bạch Nguyệt Minh lên, "Em đó."

"Em làm sao? Muốn chồng ôm thì có sao."

"Không có sao hết, em nói gì cũng đúng."

Bạch Nguyệt Minh vui vẻ ngẩng đầu, "Cũng gần như vậy."

Hai người vừa mới đi tới cửa, đã bị Lý Vũ đến tìm Lý Hàn Trạch bắt gặp. Lý Vũ đỏ mặt nhưng mắt đui, "Hai người sắp ra ngoài hả? Đúng lúc cháu muốn nói với hai người về chuyện tin tức tố của cô."

Bạch Nguyệt Minh bị Lý Hàn Trạch buông xuống, tức tối trộm trừng mắt với Lý Vũ, bộ không thể chờ bọn họ hẹn hò xong rồi mới nói không được sao!