Chương 17

"Ông xã~" Cơ thể Bạch Nguyệt Minh càng ngày càng nóng, không an phận ngọ nguậy lung tung trong l*иg ngực Lý Hàn Trạch, cái miệng nhỏ nôn nóng hôn lên môi Lý Hàn Trạch.

Lý Hàn Trạch bị tin tức tố của Bạch Nguyệt Minh quấy nhiễu đến không thể suy nghĩ được gì, trở nên xao động hơn, hắn che miệng Bạch Nguyệt Minh lại, "Em đừng kêu nữa."

Bạch Nguyệt Minh mở to đôi mắt ướt nhem như một con thú nhỏ, vô cùng đáng thương nhìn hắn, "Khó chịu."

"Tôi biết, em nhịn một chút." Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, muốn cậu giảm bớt một chút thống khổ.

Bạch Nguyệt Minh rất gầy, khi hắn vuốt ve lưng cậu sẽ chạm tới từng đốt xương, xúc cảm đó làm trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khác lạ, trái tim hắn hoảng loạn, như đang giục hắn mau mau làm chút gì đó.

Lý Hàn Trạch nuốt nước miếng, liều mạng đem cái loại cảm xúc này áp xuống. Du͙© vọиɠ của con người thật sự là một thứ khủng khϊếp, nó có thể phá hủy hết tất cả, làm người ta đánh mất đi lý trí.

Người trong l*иg ngực vẫn đang không ngừng vặn vẹo, miệng bị che lại không cách nào nói chuyện được, trong cổ họng vọng lại âm thanh nức nở như muốn lấy mạng hắn. Trước khi mất hết lý trí, Lý Hàn Trạch mang người về phòng, hơn nữa còn khóa cửa nhốt mình ở ngoài cửa.

Hắn đứng ở ngoài nghe Bạch Nguyệt Minh ở bên trong không ngừng đập cửa, đáng thương thốt lên từng tiếng từng tiếng cầu xin hắn mau mau mở cửa ra, cậu muốn.

Lý Hàn Trạch che mũi lại, sợ bị tin tức tố của Bạch Nguyệt Minh khống chế.

Tin tức tố của Bạch Nguyệt Minh thật sự quá khủng khϊếp, hắn sợ mình không khống chế được, gấp gáp gọi điện cho bác sĩ.

Thế nhưng gọi lần thứ nhất không ai nghe máy, lúc hắn định gọi tiếp lần thứ hai thì nhìn thấy Lý Thư từ cầu thang đi lên.

Dáng vẻ của Lý Thư rõ ràng không giống như ngày thường, hai mắt đỏ rực, khát vọng nhìn về phía cửa như là một tên nghiện thuốc phiện.

Chuông cảnh báo trong lòng Lý Hàn Trạch reo inh ỏi, không ngờ tin tức tố này mạnh như vậy, phòng Lý Thư ở dưới lầu vậy mà cũng bị mùi hương này hấp dẫn đến. Hắn thật không dám tưởng tượng nếu Bạch Nguyệt Minh đột nhiên phát tình ở bên ngoài liệu có thoát khỏi một đám alpha bao vây thèm khát ăn tươi nuốt sống cậu hay không.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Lý Thư nhìn cửa, nghe được âm thanh đáng thương, không áp nổi cơn giận trong lòng.

"Con không cần xen vào, đi xuống ngủ." Lý Hàn Trạch che chắn trước cửa, vừa lúc bác sĩ ở bên kia nhận điện thoại.

Bác sĩ nghe thấy tiếng kêu của Bạch Nguyệt Minh, biết ngay tình huống, không cần Lý Hàn Trạch mở miệng liền nói: "Thể chất cậu ấy đặc thù, tôi đã sợ tình huống này phát sinh từ lâu, để lại trong ngăn tủ đầu giường phòng anh thuốc ức chế, anh cứ trực tiếp tiêm là tốt thôi."



Lý Hàn Trạch trầm mặt, một bên thì sợ Bạch Nguyệt Minh đẩy cửa ra tới, một bên phải phòng bị Lý Thư vọt vào phòng, thái độ tất nhiên không tốt nổi, "Tôi biết tiêm thì gọi anh làm gì?"

Bác sĩ bị hắn dọa sợ, "Tôi đang ở bên ngoài, nhanh nhất là sáng mai mới về tới, bằng không anh cho cậu uống thuốc trước đi, phỏng chừng có thể kiềm lại được một hai ngày, đến lúc đó tôi lại nghĩ cách khác."

Công ty Lý Hàn Trạch phân phối thuốc ức chế không phải là giả, nhưng không phải ai cũng biết hắn vi phạm quy định về sử dụng thuốc ức chế. Tội vi phạm quy định sử dụng thuốc ức chế đối với đất nước này là tội vô cùng nghiêm trọng, nặng nhất là phải ở tù mười mấy năm, cho nên càng ít người biết chuyện này càng tốt.

"Sao ba có thể đối xử với cậu ấy như vậy?" Lý Thư không đợi hắn cúp điện thoại đã quát hắn, "Làm sao ba có thể nhẫn tâm để cậu ấy chịu loại đau khổ này, ba đúng là máu lạnh, ba không đối xử tốt với cậu ấy thì còn rất nhiều người coi cậu ấy là báu vật, ba không biết quý trọng thì để con."

"Trở về ngủ." Lý Hàn Trạch đẩy người vừa xông tới ra, "Đừng để ba nói lần thứ ba."

Hắn nói xong liền mở cửa vào phòng, khóa cửa lại.

Bạch Nguyệt Minh thấy hắn tiến vào, sợ hắn bỏ đi, nhào lên ôm cổ Lý Hàn Trạch, hai chân kẹp lấy eo hắn, "Em khó chịu."

"Tôi biết, ngoan, em cố nhịn một chút."

Lý Hàn Trạch một tay đỡ cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu đi về phía giường.

"Đến đây, em uống cái này đi." Lý Hàn Trạch dỗ cậu, "Uống xong sẽ thoải mái ngay."

Bạch Nguyệt Minh cảnh giác nhìn hắn, lần trước cậu thấy bác sĩ tiêm thuốc này cho cậu! Lúc đó cậu nghi mình đến kỳ phát tình rồi, còn bị Lý Hàn Trạch cưỡng hôn, kết quả bị bác sĩ tiêm một mũi uốn ván tin tức tố liền biến mất. Bây giờ Lý Hàn Trạch lại mang thuốc này tới, hắn bán thuốc ức chế, thứ này chẳng lẽ là...

"Vâng ạ." Bạch Nguyệt Minh híp mắt nhận lấy thuốc, "Lần trước anh nói không được tùy tiện uống đồ của người khác đưa mà."

Lý Hàn Trạch không ngờ vào lúc này cậu còn có thể nhớ đến lời dặn dò của hắn, hơi vui trong lòng, "Ý tôi là không được uống đồ của người khác đưa, còn đồ tôi đưa thì dĩ nhiên uống được."

"Vậy sao." Bạch Nguyệt Minh cong khóe miệng, đưa thuốc đến bên môi lại trộm nhìn biểu cảm của Lý Hàn Trạch, bọn buôn người lừa gạt trẻ nhỏ trên TV cũng là vẻ mặt này. Cậu trừng mắt, ném thuốc trong tay ra ngoài, bang một tiếng nện lên kính, chất lỏng bên trong dính lên kính chảy xuống bệ cửa sổ.

"Anh gạt em! Anh rõ ràng không thích em, tình nguyện cho em uống thuốc ức chế cũng không chịu làm với em!" Bạch Nguyệt Minh tức lên dùng tay véo ngực Lý Hàn Trạch, véo đến nhăn hết cả áo.

Lý Hàn Trạch muốn giải thích, muốn trấn an cậu, nhưng đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Hắn hít mũi, mùi tin tức tố nồng nặc kia không thấy nữa.

Lý Hàn Trạch không tin, xáp lại nơi cổ Bạch Nguyệt Minh cẩn thận ngửi, chỉ có mùi hương nhàn nhạt, cũng không phải cái mùi vừa bao lấy toàn bộ căn nhà.



Quái lạ, chẳng lẽ cảm xúc của Bạch Nguyệt Minh có thể khống chế kỳ phát tình của cậu? Nói cách khác là vừa rồi Bạch Nguyệt Minh động tình với hắn?

Bạch Nguyệt Minh bị hắn làm cho ngứa ngáy, bấu lấy tai hắn, dùng sức cắn lên mặt hắn, "Anh đi đi!"

Lý Hàn Trạch thấy cậu tức đến ngực phập phồng lên xuống, vội vàng dỗ dành, "Chúng ta đi đánh răng nha, xong rồi ngủ được không nào?"

Bạch Nguyệt Minh: "Anh nói chuyện thật kinh tởm."

Lý Hàn Trạch: "..."

Lý Hàn Trạch ôm cậu vào phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng đưa cho cậu lại bị cậu ném đi, "Anh đừng quan tâm em sống hay chết nữa, tên miệng thối nhà anh cũng chả thèm cho em thêm cái liếc mắt nào."

Lý Hàn Trạch nhìn thoáng qua bàn chải rơi trên mặt đất, lấy một cái mới khác, trét kem đánh răng cho Bạch Nguyệt Minh, "Đến, nhe răng nào."

Bạch Nguyệt Minh trừng mắt với hắn, không cam tâm tình nguyện nhe răng ra.

Lý Hàn Trạch tốn hết cả buổi mới giúp cậu đánh răng sạch sẽ, lại ôm người trở về, "Hôm nay tôi ngủ cùng em được không?"

"Anh cút..." Bạch Nguyệt Minh bĩu môi nuốt xuống mấy lời mắng chửi, cậu cảm thấy tủi thân vô cùng, "Nếu anh không thích em thì còn ở đây làm gì cho tốn công, không thấy phiền sao?"

Cậu vừa nói xong liền nghe thấy điện thoại rung một chút, Lý Hàn Trạch lại chuyển cho cậu 1314520.

Bạch Nguyệt Minh bị hắn làm cho tức đến khóc, cầm gối đầu chọi về phía hắn, "Anh cút ra ngoài cho em!"

Lý Hàn Trạch túm lấy cổ tay của cậu, liệng gối đầu qua một bên, ôm lấy Bạch Nguyệt Minh đang giận đến run rẩy. Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng vì không có lựa chọn nào khác nên Bạch Nguyệt Minh mới bám lấy hắn, nhưng vừa rồi hắn chợt nhận ra, có lẽ là Bạch Nguyệt Minh thật lòng thích hắn, lòng hắn tự nhiên cũng mềm mại đôi chút.

Hắn ôm Bạch Nguyệt Minh, giúp cậu ém kĩ chăn, vỗ cậu từng cái, "Đã nói khi em đậu đại học thì sẽ làm mà, bây giờ em mang thai thì làm sao vào đại học được? Chờ sau khi tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ em không muốn cùng tôi làm việc sao? Không muốn cả ngày đều nhìn thấy tôi sao?"

Bạch Nguyệt Minh sửng sốt, vốn dĩ đang đưa lưng về phía Lý Hàn Trạch, nghe được lời này liền xoay người lại, vì vui vẻ mà đôi mắt trở nên sáng lấp lánh, "Không mang thai? Không nhất thiết phải mang thai mà, chỉ cần..."

Lý Hàn Trạch che miệng cậu lại, "Ngủ!"