Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quốc Gia Bảo Ta Đi Làm Ruộng

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Lăng lấy từ trong phòng của chủ nhà cũ một cái cặp sách rồi có hạt giống và đồ quan trọng vào đó khoác lên vai và chuẩn bị ra cửa.

Trước khi đi cô còn nói với con gấu bông đang ngồi yên ở cạnh bàn ăn: "Hôm nay tao ra ngoài một chuyến, phải xem rễ cây trên núi còn sống được không. Nếu không sống được tao chỉ có thể nghĩ cách lấy cây giống từ nơi khác."

Sống một mình luôn cô đơn, Lâm Lăng hé môi cười một chút và nói: "Mày ở nhà ngoan nhé, phải trong nhà đó."

Trả lời Lâm Lăng chỉ có yên lặng.

Cô đóng cửa nhà sau đó bắt đầu đi về phía Nam. Dọc đường đi cô chỉ thấy đất đai cháy đen thế là cô ngồi xổm xuống đào đất vừa khô vừa cứng.

Vì đã lâu chưa có mưa nên đất dự khô và cứng đa, phần cây cỏ cũng vì thiếu nước mà héo chết, sau đó còn bị thiêu sạch.

Nếu là lúc trước chỉ cần rể cây còn nguyên, lửa rừng không thiêu cháy hết thì chỉ cần gió xuân thổi là cây cỏ sẽ mọc xanh um.

Nhưng khí hậu mạt thế hỗn loạn, ban đêm lạnh như mùa đông nhưng ban ngày nóng như mùa hè, gió xuân không thổi, cây cỏ cũng không biết phải sinh trưởng thế nào.

Lâm Lăng ngồi xuống trên mặt đất đào đào và phát hiện đa phần cây cối không chết vì bị thiêu gần đây, mà vì nguyên nhân nào đó chúng đã chết từ mấy năm trước, đến rễ cũng hư thối.

Nếu còn rễ cây thì cô có thể dùng dị năng thúc giục nó nảy mầm, nhưng hư thối thế này thì cô cũng chẳng có cách nào cứu được.

Đào một lúc lâu Lâm Lăng mới tìm được một ít rễ cỏ tranh còn sống. Tay cô nhẹ cầm rễ cây thúc giục dị năng của mình để hỗ trợ chúng nảy mầm lớn lên.

Rất nhanh một góc cỏ tranh hơi thở thoi thóp đã chậm rãi khôi phục bộ dạng nõn nà, cành lá chậm rãi mọc dài ra, vài mảnh lá xanh biết vươn lên.

Cỏ tranh còn có tên là cỏ ngọt, có sức sống mãnh liệt, sức sinh sản cũng cực kỳ cường đại.

Trước kia nó là thứ cỏ dại nông dân ghét nhất, dù có diệc thế nào cũng không diệt sạch được, nhưng hiện tại nó đã thành thứ cỏ dại duy nhất sống sót được ở phiếm đồi núi này.

Vốn cô còn muốn tìm thêm một ít cỏ cây nhưng hiện tại Lâm Lăng đã đổi ý.

Hiện tại đất đai khô cằn, không có nguồn nước nên dù có dùng dị năng thúc giục rễ cây nảy mầm được thì chúng cũng không dễ sống.

Chỉ có cỏ tranh có sức sống mãnh liệt là cô có thể dùng dị năng hỗ trợ nó nhanh chóng sinh sôi nảy nở, từ đó giúp phiến sườn núi này nhanh chóng khôi phục màu xanh biếc.

Vì thế cô đợi cỏ tranh mọc ra lá mới sau đó chôn nó xuống đất và dùng dị năng thúc giục nó nhanh chóng sinh sôi, không bao lâu một mảnh cỏ tranh lớn đã mọc ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »