Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quốc Gia Bảo Ta Đi Làm Ruộng

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi trồng xong cây thông cô kiểm tra ruộng rau thấy rau hẹ được tưới nước ở hồ nên cực kỳ khả quan, bộ dạng xanh mướt, cực kỳ thích hợp để hái về làm sủi cảo.

Gần đây cô trồng không ít cây, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Lâm Lăng cảm thấy nên chúc mừng một chút vì thế cô múc nửa bát bột lúa mạch để nhào làm bột, sau đó trong lúc đợi bột nghi cô lấy chút bột khô ra xoa xoa trên mặt phẳng chuẩn bị làm vỏ sủi cảo.

Lâm Lăng chia cục bột thành nhiều phần sau đó ép dẹt và dùng chày cán bột cán thành những mảnh bột có độ dày mỏng phù hợp. Nhưng tay nghề cô cũng không phải quá tốt, vỏ sủi cảo cán ra không đều, hình dạng cũng không đủ mượt mà.

Chờ đống bột được cán xong rồi cô lại lấy một cái bát nhỏ làm khuôn ấn lên để có những tấm vỏ hình tròn đều đặn tiêu chuẩn.

Sau đó cô bắt đầu làm nhân. Trước tiên cô lấy nửa bát thịt đã xào chín và cắt nát rồi bỏ thêm rau hẹ cũng được cắt nát rồi thêm chút muối quấy đều. Xong xuôi cô bắt đầu làm sủi cảo, tổng cộng có 25 cái, hình dạng không quá đẹp nhưng dù sao đây cũng là sủi cảo!

Chờ nấu xong sủi cảo thì trời cũng đã tối, Lâm Lăng xa xỉ đốt một ngọn nến, ánh nến mờ nhạt, lờ mờ chiếu sáng mấy bóng người trong nhà. Lâm Lăng ngồi ở một bên, con gấu bông an tĩnh ngồi ở một phía khác, Tiểu Lục thì ngồi trên đầu con gấu bông nhàm chán đong đưa hai cái lá cây trên đầu.

Lâm Lăng nhìn sủi cảo nóng hổi và nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó bắt đầu chậm rấi ăn.

Tiểu Lục run run lá cây hỏi: Ăn ngon không?

"Ăn ngon." Lâm Lăng gật đầu. Không có tương, vỏ cũng không đủ mềm mại tinh tế nhưng cô lại cảm thấy đây là món ngon nhất mình được ăn sau mat thể. Trước mạt thế sủi cảo chi là một món ăn vô cùng bình thường, nhưng lúc này nó lai thành thứ khan hiếm. Chỉ có mấy lãnh đạo cao cấp của khu an toàn mới có thế ăn, hiện tại cô ăn được một bữa này đã coi như viên mãn.

Tiểu Lục không có hứng thú với mì phở, nhưng nó giống như một thể với Lâm Lăng nên có thể cảm nhận được cảm xúc của cô. Nó dùng lá cây nhẹ nhàng chạm vào tay cô và trấn an: Về sau còn có nữa.

Lâm Lăng hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Lục khó có lúc dịu dàng thì khóe miệng hơi nhếch lên. Hiện tại mạt thế đã kết thúc, cô cũng không cần phải phiêu bạt khảp nơi nữa. Chỉ cần cô tiếp tục trồng trọt thì sớm hay muộn cũng sẽ biến khu đất hoang này thành ốc đảo, đến lúc ấy cô sẽ được ăn gao trắng thơm nức cùng sủi cảo.

Ăn xong sủi cảo, Lâm Lăng thỏa mãn nằm trên ghế tính toán chuyện tiếp theo.

Lương thực quốc gia phân cho cô đã không còn nhiều, tiếp theo cô phải khai khẩn thêm ít ruộng đất, chờ thu hoạch xong đám khoai tây này cô sẽ trồng thêm một lứa khoai nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »