Chương 4.1

Giữa trưa mặt trời nóng cháy bao phủ đại địa, nóng bức khó nhịn.

Lâm Lăng mặc một chiếc áo đơn màu đen đứng trên đê, áo khoác buộc lỏng bên hông, mắt nhìn con cá đang bị trói trước mặt và nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào.

Tiểu Lục ghét bỏ mà chọc chọc tay Lâm Lăng: Cô muốn ăn con cá thối này à?

"Không." Lâm Lăng ghét bỏ nhìn thoáng qua con cá đen đã phơi đến mất mất nước.

Từ khi mạt thế bắt đầu cô chưa từng ăn thịt nên cực kỳ thèm nhưng đối mặt với con cá vừa xấu lại thối này cô vẫn không thể nào thấy ngon miệng được.

Tiểu Lục lại dùng sức chọc chọc tay Lâm Lăng: Vậy còn ngây ra làm gì? Mau gϊếŧ nó đi cho xong việc.

Con cá kia cảm nhận được địch ý của Tiểu Lục với mình thế là con cá rung lên, toàn thân đều toát ra một ý duy nhất: Đừng gϊếŧ tôi.

Lâm Lăng nhìn về phía con cá bị phơi đến gần nghẻo thì nghĩ con cá này biết phun nước, nếu gϊếŧ thì quá đáng tiếc. Chi bằng cô mang nó về dưới ruộng cũng tốt.

"Một ngày mày có thể phun bao nhiêu nước?"

Con cá không hiểu ý cô là gì nên lại phốc phốc phun ra một ít nước.

"Xem ra khôi phục cũng không tệ." Lâm Lăng quyết định mang nó về và đặt tên là Đại Hắc.

Cô muốn nó giúp mình tưới ruộng nên lập tức uy hϊếp để nó phải sợ: "Mày phun nước tưới ruộng cho tao nếu không tao cho mày đi tàu bay giấy."

Tiểu Lục ngăn cản cô: Nước nó phun ra thối lắm, sẽ thối chết đồ ăn đó.

"Không sao, tao có thể đánh răng cho nó." Lâm Lăng nhìn về phía Đại Hắc: "Đồng ý thì gật đầu đi?"

Đại Hắc cũng coi như bá chủ trong đập nước này, nó tự do đã quen nên dựa vào cái gì mà nó phải đi làm máy phun nước cho kẻ khác? Nó tức đến độ lập tức dùng sức nhe răng ra với Lâm Lăng, hàm răng nghiến vào nhau ken két.

"Còn muốn cắn tao hả?" Lâm Lăng tàn nhẫn đạp mấy cái ở chỗ da dày thịt béo nhất của Đại Hắc khiến nó đau tới độ phun ra mấy ngụm nước. "Hỏi lại mày, có đồng ý không?"

Đại Hắc không muốn bị nô dịch nên vẫn không đồng ý.

Lâm Lăng lại dùng sức đá nó. "Có đồng ý hay không?"

Đại Bắc đau muốn chết nhưng làm cá phải có cốt khí, không thể mất mặt họ nhà cá được!

"Có đồng ý hay không?"

........

Lâm Lăng đá tới đến độ chân cũng mệt, cô phải giơ tay lên lau mồ hôi, miệng than: "Nóng quá."

Tiểu Lục đong đưa hai cái lá trên đỉnh đầu: Đánh chết nó! Đánh chết nó!

"Tiểu Lục, sao mày hung hăng thế?"

Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục đang quấn quanh ngón tay của mình sau đó nhìn con cá Đại Hắc đã bị đánh đến độ hơi thở thoi thóp: "Cho mày một cơ hội cuối cùng, có đồng ý không?"

Đại Hắc bị đánh quỳ rạp trên mặt đất không có động tĩnh gì.

"Mày không hé răng coi như đồng ý." Lâm Lăng vỗ vỗ tay sau đó vui sướиɠ đưa ra quyết định.

Con cá này dài 2 mét, cân nặng chắc cũng phải 250 cân thì phải kéo về thế nào đây? Khiêng về à? Lâm Lăng nghĩ tới cái đầu thối hoắc của nó ghé trên vai mình là đã thấy ghét rồi.

Cũng không phải cô không chịu nổi nhưng cô cảm thấy không cần thiết. Con cá 250 cân cũng không phải quý báu gì, cầm cái dây thừng bện từ cỏ rồi kéo nó về là được.

Lâm Lăng thúc giục dị năng biến cây cỏ thành một cái l*иg giống l*иg heo ở nông thôn và trói con cá kia bên trong sau đó túm dây kéo nó về trong thôn.

Tiểu Lục thấy Lâm Lăng kéo đến cố sức thì đứng trên đầu vai coi mà dùng sức vỗ lá cây: Cố lên! Cố lên!

Lâm Lăng mệt đến độ mồ đôi đầy đầu: "Mày kêu cố lên thì được tích sự gì? Có bản lĩnh thì mày đẩy đi!"

Tiểu Lục lập tức ưỡn cái ngực bé tí: Sao cô có thể không biết xấu hổ mà bắt một đứa nhỏ đứa nhỏ đáng yêu lại gầy yếu như tôi đi làm việc nặng cho cô được?

Lâm Lăng liếc nó một cái: "Đừng có tưởng là tao không biết mày có thể biến to hơn nhé."

Tiểu Lục hung dữ lắc lắc lá cây: Cô nhìn lầm rồi!

"Tao có mù đâu." Lâm Lăng không biết Tiểu Lục có cái lai lịch gì mà lại vừa hung dữ vừa lười thế này. Nếu không phải nó không cần ăn uống gì thì cô thực sự muốn ném quách cái thứ này đi cho rồi.

Vất vả lắm mới lôi được con cá Đại Hắc về thôn. Tuy nó là thú biến dị nên sau khi ra khỏi nước vẫn có thể sống được nhưng qua thời gian dài hẳn nó cũng sẽ chết.

Sau khi Lâm Lăng trở về trực tiếp đi tới bên cạnh giếng nước và thò đầu vào nhìn. Qua một ngày đêm bên trong đã có chút nước.

Cô trực tiếp múc nữa bồn nước hắt lên người Đại Hắc lúc này hơi thở thôi thóp.

Con cá vừa đυ.ng vào nước đã sống lại và ra sức giãi giụa một lát nhưng lại phát hiện mình không còn ở bên cạnh đập nước nữa.

"Đến địa bàn của tao thì sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, thành thật làm việc nếu không tao sẽ tẩn mày."

Lâm Lăng vung nắm tay trước mặt Đại Hắc khiến nó sợ tới mức rục về phía sau theo bản năng.

Lâm Lăng vừa lòng gật đầu: "Hiện tại tao thả mày vào hồ nước, sau này mày phải phun nước cho tao, tranh thủ đêm nay phải tích được nữa ao nước."

Đại Hắc cực kỳ bất mãn mà kháng nghị: Muốn tôi mệt chết à?

Lâm Lăng lại thờ ơ: "Mày muốn khát chết thì tao cũng không có ý kiến gì."

Đại Hắc phốc phốc phun nước: Nó còn chưa sống đủ lâu đâu.

"Ôi giời ơi, thối thế!" Lâm Lăng tìm được một cái bàn chải bỏ đi từ trong nhà sau đó dính chút bột giặt cũng đã quá hạn và ngồi xổm trước mặt Đại Hắc ra lệnh: "Há mồm."

Đại Hắc bất động: Dựa vào cái gì mà cô bảo tôi há mồm thì tôi phải há mồm?

"Mày muốn bị đánh không?" Lâm Lăng vung tay lên thế là Đại Hắc lại sợ rụt cái cổ không tồn tại lại.

Lâm Lăng: "Há mồm."

Đại Hắc nhếch môi lộ ra cả hàm răng chi chít, không biết nó gặm cái thứ gì mà răng vẫn kinh hồn.

"Ọe". Lâm Lăng giơ tay che mũi miệng, thật đúng là còn thối hơn chân của mấy bà lão bó chân trước kia: "Nếu không phải không có nước thì nói thế nào tao cũng không kéo mày về đâu."