Lâm Lăng thầm mắng chính mình một câu và quyết định tìm một chố nghỉ chân trước đã. Cô vẫn còn nhớ vừa rồi lúc chưa có sương mù cô có nhìn thẩy phía trước có thôn vì thể lúc này cô tiếp tục đi về phía trước. Chừng 10 phút sau cô cũng tìm được một nơi miễn cưỡng có thể giúp chẳn gió và mưa.
Vào đêm độ ẩm hạ xuống, ngồi ở ngoài hoang dã cực lạnh. Lâm Lăng mặc một cái áo bông rằn chảc nhưng vẫn lạnh, cuối cùng cô mạo hiểm bị phát hiện mà chất củi thành một đồng rồi đốt lửa. Ánh lửa mờ nhạt chiếu rõ mệt mỏi trên gương mặt cô.
Nương ánh lửa, Lâm Lăng quan sát nơi mình đặt chân. Đó là một căn nhà trệt nhỏ, nhưng vì đã lâu không có người ở nên phòng đã sụp một nửa, chỉ còn một góc cô ngồi là vẫn lành lặn.
Mấy ngày nay được ở nơi tử tế nên Lâm Lăng hơi ghét bỏ nơi rách nát này, có điều sương mù bên ngoài quá nặng, cô thực sự không muốn mạo hiểm.
Đống lửa càng cháy càng vượng, thân thể Lâm Lăng cũng ấm hơn một chút. Cô lấy một cái màn thầu ra và nướng trên lửa. Chờ mùi lúa mạch bốc lên cô bắt đầu gặm cản, nhưng mới được mấy miếng cô đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng răng rắc.
Đột nhiên có tiếng động vang lên khiến Lâm Lăng sởn tóc gáy. Cô túm chặt cây gây gỗ trong tay, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm cửa vào. Cô nín thở đợi một lát nhưng ngoài tiếng củi lửa ngẫu nhiên vang lên tanh tách thì bên ngoài không có một tiếng động nào khiến cô hoài nghi có phải mình nghe lầm không.
Tiểu Lục cong người chọc chọc Lâm Lăng: Ra ngoài xem sao.
Lâm Lăng lặng lẽ nói "không đi", lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đang sống yên ổn ai thèm tự đi rước họa làm gì?
Tiểu Lục lắc lắc lá cây: Cô nhát như cáy.
Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục: Mày ngon thì mày đi đi, chỉ biết mạnh mồm.
Tiểu Lục hung hăng chọc chọc Lâm Lăng sau đó trực tiếp nhảy xuống đi tới chỗ lổi vào và dựa lên bức tường đổ nát rồi thò cổ ra ngoài nhìn.
Tiếu Lục cong người nhìn ra ngoài, chẳng biết nó thấy cái gì mà hai cái lá cây quấn chặt sau đó cả người chậm rãi lùi về sau. Theo động tác của nó một cái bóng chậm rãi xuất hiện trong phạm vi ánh lửa chiếu tới. Cái đầu của đổi phương rất lớn, chân thon dài, cả người chừng 3-4 mét, đúng là quái vật trong thế giới khủng bố.
Thấy thế Lâm Lăng nằm chặt cây gây gỗ, gân xanh trên mu bàn tay gồ hẳn lên, đầu ngón tay siết trằng bệch.
Cô kéo Tiểu Lục về tay đồng thời nhanh chóng thúc giục dị năng để gây gỗ mọc cành lá chuẩn bị tung đòn trí mạng vào ké mới tới.
Đợi một lát con quái vật kia mới khập khiễng bước ra từ trong bóng tối. Nương ánh lửa mờ nhạt Lâm Lăng thấy rõ kẻ mới tới. Nó cao chừng 1 mét, nhìn thực khổng lồ nhưng gày trơ cả xương, vết thương lại chồng chất.
Không biết mặt nó bị cái gì cắn nát mà nửa mặt đã sụp xuống, một con mắt bị mù, mũi thiếu một nửa, nhìn qua thực xấu xí.