Chương 32

Lâm Lăng đi tới đầu đường trống vẫng, mặt đường có rất nhiều xe ô tô bị bỏ lại, cửa xe bị đập nát, còn có dấu vết cháy xém. Có mấy cái xe còn vương mấy bộ xương trong xe hoặc ở đầu xe.

Không chi xe ô tô, trên mặt đường và trong phòng ở nơi nơi đều là những bộ xương hư thối. Lâm Lăng đã thấy cảnh này nhiều nên cũng chẳng thấy lạ, cô không hề sợ hãi đá văng giày dép quần áo rơi rụng trên mặt đất rồi bước qua.

Chợ này tuy nhỏ nhưng ngű tạng đầy đủ, có siêu thị nhỏ, tiệm tạp hóa, tiệm gạo, dầu, nhưng cơ bản mọi thứ đã bị quét sach, đồ ăn chẳng còn lại gì. Chẳng qua Lâm Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục cần thận tìm kiếm, lục soát một lần xem có thứ gì mình dùng được không.

Sau khi lục soát cô tìm được hai cái xe đấy mua hàng từ siêu thị. Tuy bề ngoài đã ri sét nhưng bốn cái bánh xe vẫn có thể chuyển động, cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng thế là cô đặt đống đô trong tay mình lên xe và đầy về phía trước.

Từ lầu hai của một nhà cô tìm được ít quần áo giày dép có thể mặc được, ngoài ra có thêm ít kim chi, có thể lấy về dự phòng.

Trong ngăn kéo của một nhà cô tìm thấy ví, bên trong có một xấp tiền. Nhưng thứ này vô dụng ở thời mạt thể, chỉ có lương thực mới là sức mạnh. Cô chẳng có hứng thú gì mà ném tiền qua một bên và tiếp tục lục tìm thấy mười mẩy cây nến.

Ở nơi cô ở không có nến, vì thế buổi tối cô đành phái sờ soạng mà làm việc. Nều có nến buổi tối cô có thể làm thêm chút chuyện.

Sau khi lục soát xong cô lại dời tới ngôi nhà tiếp theo. Tiệm lương thực đã bị cướp sạch, toàn bộ đồ có thể ăn trong tiệm tạp hóa cũng chắng còn, dư lại chỉ có đồng hương liệu không biết đã quá hạn chưa. Tuy tạm thời không ùng được đống đồ này nhưng Lâm Lăng vẫn tiện tay cầm theo.

Một đường đi tới cô tìm được mấy bao muối i-ốt quá hạn ở một nhà kia, còn tìm thêm được ít băng vệ sinh và giấy vệ sinh.

"Đang cần mấy thứ này." Lâm Lăng bỏ đồ vào xe đầy và tiếp tục đi về phía tước. Qua mấy nhà bán di động, tiệm cắt tóc, quán mỳ, phòng khám, cửa hàng điện tử cô đều đi vào nhìn, cái gì dùng được đều mang đi.

Cứ thế cô đi tới cuối phố nơi có một cửa hàng văn phòng phẩm.

Lúc trước Lâm Lăng đi qua trường tiểu học Ánh Mặt Trời có thấy mấy nhà văn phòng phẩm nhưng cô cho rằng mình không đi học nên chẳng cần gì ở đó vì thế cô cũng không đi vào. Có điều đi qua rồi cô mới nhớ ra có thể mang giấy về làm giấy vệ sinh.

Những nơi khác đều bị lục tung lên nhưng cửa hàng văn phòng phẩm này lại không bị động chạm mẫy, chỉ có cửa là bị người ta cạy ra.