Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quốc Gia Bảo Ta Đi Làm Ruộng

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Lục chọc chọc tay Lâm Lăng ý bảo cô nhìn phía trước.

Không xa có một cái nhà bị sập, phía trước có một cái xe sắt ri sét, trên đó là một tầng bụi thật dày, bên trong hốn độn, hắn là từng bị người ta lục lọi. Tuy vậy đây cũng coi như chiếc xe hoàn hảo nhất cô thẩy được trên đường tới đây. Lâm Lăng không cam lòng cần thận xem xét sau đó phát hiện bình xăng bên trong cũng đã bị người ta mở nắp hút cạn.

Xe ở thời mạt thế mà không có xăng thì căn bản vô dụng, chỉ là đồng sắt vụn hẳng ai thèm. Lâm Lăng chắng lãng phí thời gian ở đây nữa mà cầm đồ vật đi về phía trước dưới trời nắng chói chang. Đi qua mỗi một chỗ cô sẽ đánh dấu trên bản đồ.

Cô đi dọc con đường thẳng tắp về phía trước, qua năm tiếng cô đã đi được chừng 20 km, đã ra khỏi phạm vi của khu đất quốc gia phân cho cô.

Nhưng nhìn từ bản đồ thì cô mới đi chưa tới 1/10 góc phía nam. Lúc này đã là 2 giờ chiều, đường về nhà còn rất dài, nếu không quay về khả năng sẽ không kịp tới nhà trước khi trời tối.

Thời tiết vào đêm rất lạnh, lại ẩn giấu nhiều nguy hiểm mà cô thì không muốn mạo hiểm nên bắt đầu vòng về. Cô không đi con đường đã qua vừa này mà dựa theo bản đồ đi một đường khác về. Từ bản đồ xem thì con đường này còn gần hơn một ít, chỉ mất ba tiếng là về tới nhà.

Xuyên qua thôn xóm bỏ hoang đển trống vằng, Lâm Lăng đi tới một con đường quốc lộ trải xi măng. Trên đó có mấy cái xe đặt cùng bên nhau chặn giữa đường. Trong xe không có ai, hẳn là bọn họ bị chặn ở đây sau đó bỏ xe lại mà chạy.

Lâm Lăng đi về phía trước vài bước lại phát hiện ven đường có một trạm xe buýt có bảng chỉ dẫn ghi nơi này là thôn Khiếu Thạch, trạm tiếp theo là trường tiểu học Ánh Mặt Trời.

Gần trường học hản đều có chợ, Lâm Lăng do dự một lát sau đó sửa tuyến đường đi dọc theo con đường xi măng đi thẩng về phía trước. Chưa tới 10 phút cô đã thấy trường tiều học Ánh Mặt Trời. Ngôi trường đã sớm tan hoang, bên trong văng lặng không tiếng động.

Tiếp tục đi về phía trước vài phút có một chỗ nhà ở dày đặc, đây hẳn là chợ. Sau mười năm mạt thế đồ trong chợ hản đã bị cướp đoạt chấng còn gì nhưng Lâm Lăng vẫn mang theo chút chờ mong đi dọc con đường kia không ngừng lại.

Cái chợ này rất nhỏ, chỉ chừng 1000 mét, ở giữa là một con đường bằng xi măng, hai bên là nhà ở, tầng một là cửa hàng, tầng hai là hộ gia đình ở.

Trước kia mỗi lần họp chợ người dân ở gần đây sẽ tới nơi này mua sẵm, không khí cực kỳ náo nhiệt. Nhưng hiện tại nơi này rách nát hoang vắng giống hệt Lâm Lăng dự đoán. Phóng mắt nhìn lại không thấy có bất kỳ dầu hiệu nào của sự sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »