Chương 12.2

Lâm Lăng nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán máy phát điện nhưng toàn bộ máy trưng bày ở đó đã bị dọn sạch.

"Không còn một cái nào sao?" Lâm Lăng nhíu nhíu mày sau đó ra kho hàng phía sau tìm nhưng tất cả đều trống không, xem ra rất nhiều người đều có cùng ý tưởng với cô. Tiểu Lục chọc chọc tay Lâm Lăng và hỏi: Không còn máy phát điện thì làm sao giờ?

"Tiếp tục tìm." Lâm Lăng cũng không tin một thành phố lớn như thế lại không còn cái máy phát điện nào. Cô tìm thật lâu, từ sáng tới chiều, cuối cùng tìm được một cái máy phát điện trong kho của một cửa hàng bán nội y. May nhất là trong đó vẫn còn một thùng dầu diesel chưa dùng.

Sau khi tìm được máy phát điện Lâm Lăng đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô tốn công tốn sức dọn cái máy tới chỗ một cái xe đầy cô nhặt được ở trên đường, sau đó thuận tiện cầm một hộp nội y mang theo.

Tiếp theo cô chỉ cần tìm cửa hàng điện để lấy ít dây điện và ống dẫn nước là được. Lâm Lăng tìm được ba cái máy bơm ở trong thôn, hai cũ một mới. Cái máy mới được mua về không lâu, mác cũng chưa bị giật ra, sau khi mạt thể tới cũng chẳng ai đυ.ng tới nó.

Chờ tới cửa hàng điện cô cố gắng cầm nhiều dây điện và ống dẫn nước. Nếu nước hồ không đủ để tưới ruộng thì cô có thể dùng mấy thứ này tới đập bơm nước lên. Nước ở đó tuy vừa đen vừa thối nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc tưới ruộng.

Sau khi chất đồng dây điện và ống nước lên xe đầy cô lại tìm thêm ít cờ lê, tua vít và vài công cụ khác để tiện sử dụng sau này. Ngoài ra cô còn tìm được ít đèn pin kiều cũ trong cửa hàng điện. Trước mạt thế rất ít người sử dụng cái này, mọi người ưa chuộng mây loại đèn pin nạp điện vì tiện và nhanh hơn.

"Cũng không biết có còn dùng được hay không." Lâm Lăng tìm được mấy phong pin chưa dùng thế là cô bỏ vào đèn pin rồi bật nút. Chỉ thấy một chùm sáng ấm áp chiếu sáng cả kho hàng thế là cô reo lên, "Có thể sử dụng!"

Lâm Lăng thấy đèn pin có thể sử dụng thì bắt đầu lục tìm pin còn dùng được. Rất nhanh côn đã tìm được một đống lớn. Trước mạt thế pin được dùng đa số cho các món đồ chơi trẻ em, sau này mạt thể càng ít người dùng nó vì thể trên cơ bản không ai lấy thứ này. Lâm Lăng được một món hời nên cực kỳ vui vẻ, có đèn pin buổi tối sẽ tiện làm việc hơn một ít.

Lần này ra ngoài đã đạt được mục đích thế nên Lâm Lăng cũng không nôn nóng như buổi sáng nữa. Cô thả chậm tốc độ đi dọc theo các cửa hàng trên phố và thuận tiện tìm kiếm đồ dùng sinh hoạt của mình.

Thành phổ này tuy rất lớn nhưng đã sớm bị người ta lục soát nhiều lần, vốn Lâm Lăng muốn tìm máy phát điện xong là trở về nhưng tới cũng tới rồi, không thể cứ thế về nên cô muốn tìm thêm một chút xem có thứ gì hữu dụng hay không.

Siêu thị và trung tâm thương mại ven đường cô không vào, từ vêt máu đỏ sậm trên mặt tường nơi ấy cô có thể biết bên trong đã chôn không ít người. Hơn nữa vật tư bên trong có lẽ đã sớm bị người sống sót dọn sạch rồi.

Lâm Lăng chắng đi làm gì cho tốn thời gian, cô chỉ chuyên chọn những con phố nhỏ để đi cũng chọn những cửa hàng nhỏ không có biển hiệu để tìm kiếm đo. Dựa theo kinh nghiệm của cô thì chính những cửa hàng nhỏ không chút thu hút này có khi lại còn đồ hữu ích.

Vận may của cô không tệ, cô tìm thêm được một cái máy phát điện và thêm chút dầu diesel từ một cửa hàng nhưng xe đầy của cô chỉ đủ chỗ cho một cái máy vì thế cô chỉ lấy dầu. Nếu lúc này có xe hoặc dị năng hệ không gian thì tốt quá.

Nhưng cô cũng chỉ nghĩ thế sau đó lại đẩy xe đi về phía trước. Cô nhanh chóng tìm được một khu phố cũ còn chưa cải tạo toàn bộ. Kiến trúc nơi ẩy đa phần đã sụp đổ dưới thiên tai liên miên của thời mạt thể, chỉ còn vài công trình kiên cố là còn đứng vững. Cô dạo quanh những ngôi nhà còn chưa sụp và tìm được con men ở một cứa hàng bánh bao nơi góc xó xỉnh. Cô cũng cầm hai cái l*иg hấp bằng inox về để sau này có lúa mạch cô sẽ dùng tới.

Lấy xong l*иg hấp cô lại tiếp tục đi về phía trước và tim được thêm con men ở mấy nhà bán mì phở. Cô cũng chẳng ngại nhiều, dù sao thứ này đều hữu dụng.

Tiếp theo cô lại tìm được một cửa hàng bán giày, bên trong có ủng đi mưa, giày vải và giày thể thao chất lượng thấp. Vì chất lượng thấp nên không bị cướp bóc. Lâm Lăng cũng chọn mấy đôi mình đi vừa để mang về.

Cô lại tìm được một cửa hàng bán đồ mỹ phẩm ở bên cạnh thế là cũng lấy một hộp kem giữ ẩm chưa mở nắp để dùng cho làn da thiếu ẩm của bản thân. Cứ lấy thử về xem có dùng được không.

Đi chừng mấy trăm mét cô lại thấy một chợ nông sản, đỉnh lều nơi ấy nghiêng nghiêng sụp xuống, đập vào mắt chỉ thấy vết thương chồng chất. Lâm Lăng thở dài và tìm kiếm ở mấy cửa hàng còn chưa sụp xuống được ít gia vị, một ít gừng, tỏi, hoa tiêu phơi khô. Mấy thứ này chưa được nấu chín nên có thể lấy về thử xem có gieo trồng được hay không. Nếu có thể thì vấn dề hạt giống cũng được cải thiện một chút.

Ra khỏi chợ nông sản trời đã tối, bốn phía vắng ngắt, chỉ có tiếng cô kéo xe đầy.

“Bây giờ phải tìm chỗ nghĩ đã" Lâm Lăng kéo cái xe đẩy đi về phía trước.

Tiểu Lục ngồi trên vai cô dùng lá cây chỉ cửa hàng bên đường còn nguyên vẹn và đề nghị ngủ ở đó.

"Đi về phía trước." Lâm Lăng cũng không định bạc đãi bản thân, cô kéo cái xe đẩy cứng nhắc về phía trước và tìm một khách sạn bỏ đi.

Gần tới cửa khách sạn cô bỗng ngừng lại và nhíu mày

nhìn thoáng qua chổ ngoặt trước mặt thì thoáng thấy ánh lửa, đồng thời còn có tiếng người truyền tới.