Chương 37: Tuyết Lớn 2

Dù sao, lúc trước bản thân các nàng không có quan hệ gì với Dịch Thiên Hành.

Vì lẽ đó dù trong lòng rất lo lắng cho người nhà, nhưng không mở miệng nói ra nửa câu. Dành toàn bộ tâm tư vào việc tu luyện hy vọng có thể thành công đột phá, chính mình trở nên mạnh mẽ, có thể săn gϊếŧ quái vật, có thể qua lại vùng nguy hiểm tự bản thân về nhà tìm kiếm người thân.

Nhiệt độ thẳng tắp hạ xuống, từng tia lạnh ý từ trên trời giáng xuống.

Hoàn cảnh này, ngay cả những quái vật kia cũng bắt đầu im lặng, ẩn náu bên trong những tòa nhà cao tầng, ẩn ở mọi góc ngách, dù uy hϊếp của giá lạnh đối với quái vật nhỏ hơn nhiều so với nhân loại, nhưng theo bản năng đối với nguy hiểm, cũng làm cho hành động quái vật trở nên chậm chạp đi, dù sao, tối ngày hôm qua săn gϊếŧ, cũng làm cho những quái vật kia tiêu hao rất lớn tinh lực, ở trong bóng tối tự nghỉ ngơi, thậm chí có chút những quái vật lạ trực tiếp bắt đầu ngủ say.

Đây là tích trữ lực lượng, chờ đợi lần chém gϊếŧ sau.

Sau khi Dịch Thiên Hành quan sát tình hình bên ngoài, chốc lát liền trở về đại sảnh, lần thứ hai lấy ra Nguyện Lực Châu, bắt đầu vận chuyển "Ngự Long Thiên Kinh", yên lặng phun ra nuốt vào tu luyện, từng luồn từng luồn thiên địa nguyên khí cuồn cuồn không ngừng đi vào trong cơ thể, rất nhanh bị luyện hóa, hòa vào bên trong Thần Hải.

Trong bóng tối, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Dịch Thiên Hành triệt để luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu, trong cơ thể lại tăng thêm chừng trăm đạo Chân Long chi khí.

"Tuyết rơi rồi."

Mở mắt ra, dù bên ngoài đen kịt một mảnh nhưng ở trong mắt hắn có thể thấy từng mảnh từng mảnh hoa tuyết giống như lông ngỗng to nhỏ từ trên trời rơi xuống, trên mặt đất đã che kín một tầng tuyết trắng. Trong tầm mắt, triệt để biến thành một mảnh màu trắng.

Tuyết lớn.

Tuyết rơi này đi cùng với mưa to gió lớn.



Bao trùm trời đất, bao trùm thành phố cũng bao trùm vô số xương cốt đã chết. Phảng phất tẩy trắng trời đất. Quét sạch tất cả bụi bẩn.

Nhiệt độ hạ xuống dưới không độ, mặt đất bắt đầu kết băng, dòng suối bị đóng băng lại. Ngay cả bên trong thùng đựng nước chứa nước tinh khiết cũng kết thành băng. Trong nhà còn có nhiệt độ, bên ngoài nhiệt độ lại càng thấp hơn. Đi ra ngoài là có thể đông chết người.

Có thể khiến máu tươi người ta kết thành băng.

Có thể tưởng tượng, khẳng định con người sẽ bị đông chết.

Này không phải mùa đông, đây là tiết trời tháng chín, cơ bản không chuẩn bị gì với nhiệt độ thấp đến đáng sợ này, ít nhất đại bộ phận người cao tuổi tuyệt đối không chịu đựng nổi.

Vừa nghĩ tới đó, Dịch Thiên Hành cũng không khỏi có một chút ảm đạm.

Chỉ hận bản thân không có năng lực có thể ngăn cản.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm được cái gì.

"Cứu mạng!"

Ngay khi Dịch Thiên Hành chuẩn bị rời khỏi ban công, trở lại trong phòng thì đột nhiên, nghe thấy một trận kêu cứu gấp gáp. Hắn tập trung mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Dù là trong bóng tối, cũng có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Ở lối đi của một cao ốc đã bị tuyết rơi bao trùm, nhưng hiện tại có người nâng cây cuốc, từ bên trong tuyết nhanh chóng chạy trốn , không phải một người mà là một đám người, đèn pin cầm tay cũng dùng không được, chỉ có thể dùng đuốc trên đuốc có ngâm xăng, trực tiếp đốt lên hành tẩu bên trong tuyết cũng có thể mang ánh sáng cho người ta.



Nhưng đuốc đồng thời mang ánh sáng tới, cũng là một ngọn đèn trong bóng tối hấp dẫn nhiều quái vật lại đó, vồ gϊếŧ tới lập tức có người tử vong. Một con chuột màu vàng đuổi theo phía sau bọn họ.

Đám người kìa hình như là mới tụ tập cùng với nhau, có người đàn ông trung niên, có thanh niên nam nữ, nhìn vẻ mặt là học sinh không có sự trải qua mài giũa của xã hội. Hơn nữa nhìn ra được, hẳn là học sinh của đại học. Những nam nữ trung niên, hẳn là thầy cô giáo bên trong trường học.

Những người kia tạo một một đội ngũ không nhỏ, có tới hơn trăm người.

Cầm cây đuốc vẻ mặt hoang mang, khuôn mặt đều bị đông lạnh đến tái nhợt, dù trên người mặc áo bông khoác chăn đều không có cách nào dễ dàng chống lạnh được.

Có một số học sinh thể dục thân cao cường tráng cầm các loại vũ khí. Có thiết côn, dao dài gọt hoa quả,còn có người cầm rìu bình cứu hỏa các loại cảnh giác nhìn bốn phía, phần lớn mọi người đều lộ vẻ mặt kinh hoàng.

"Giáo sư Vu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây. Đã chết hơn trăm học sinh rồi. Khí trời quá lạnh, tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ bị đám chuột kia đuổi theo. Những bạn học chết kia, bị những con chuốt kia gặm đến xương cũng không còn."

"Đúng đấy, thầy Phong, chúng ta tìm một chỗ trốn chút đi, ở trên đường phố những con chuột đó sẽ tập kích, chúng ta liền tránh đến những nơi không có chúng. Còn có, thời tiết hiện tại quá lạnh, mặt trời biến mất rồi, nhiệt độ này đã bắt đầu hạ xuống theo chiều hướng thời kỳ băng hà. Nếu tiếp tục ở bên ngoài, chúng ta đều sẽ bị đông cứng mà chết."

"Làm sao bây giờ, số lượng những con chuột kia quá nhiều, còn có còn chuột màu vàng kia, thực sự là quá lợi hại, chúng ta cứ đi như vậy chính là chịu chết. Bây giờ ở nơi nào cũng đều không an toàn. Ngày cả quân đội cũng không tiến vào được, Chúng ta chết chắc rồi."

Từng trận tiếng khóc từ trong đám người truyền ra.

Những người này đều học sinh giáo sư bên trong trường học, trong đại kiếp nạn, quái vật xuất hiện nhân số của trường học rất nhiều chiếm cứ phạm vị rộng, số lượng quái vật cũng đồng dạng khá khổng lồ, người nhiều cũng hấp dẫn nhiều quái vật.

Bọn họ chính là trốn ra từ bên trong trường học.

Tuy rằng bên trong trường học có rất nhiều người, hơn nữa muốn tụ lại cùng nhau, phát huy ra lực lượng cũng lớn nhưng bọn họ đối mặt là một đám chuột cực kỳ khổng lồ. Số lượng chuột rất nhiều vồ gϊếŧ tới, trước sau vồ tới vô cùng điên cuồng.