" Dịch đại sư, không lẽ ngươi muốn gϊếŧ cái đầu sói xanh này." Trần Tuyết Nhu kinh ngạc nói.
" Không gϊếŧ nó làm sao lấy được bảo vật a." Trên mặt Dịch Thiên Hành hiện ra một vẻ kiên nghị.
Tuy nhiên không biết bên trong quang cầu kia rốt cuộc có dị bảo gì, nhưng có thể nhìn ra bốn phía quái vật tử vong không ít. Tuyệt đối là bảo bối mới có thể dẫn phát nhiều quái vật đến tranh đoạt, khẳng định nó không đơn giản.
Mục đích của hắn đến đâ là đi sưu tầm dị bảo đấy, làm sao có thể buông tha bảo vật kia chứ.
Bất quá Dịch Thiên Hành cũng không có lỗ mãng mà trực diện tiến lên đối đầu với đầu sói xanh cực lớn kia, biết người biết ta trăm trăm trận trăm tháng, muốn gϊếŧ được nó, tất nhiên phải hiểu rõ năng lực cụ thể của nó trước đã.
" Oa oa"
Mà đúng lúc này chỉ thấy cách đó không xa, một đám quái vật da màu xanh khoảng vài chục con, tựa hồ cũng nhìn thấy cái quang cầu xuất hiện trên quảng trường, con mắt lập tức thả ra Lục Quang, đám quái vật gọi oa oa, vung vẩy cây gỗ, bọn chúng tiến lên rất nhanh với bộ dáng liều chết kia. Quả thực bọn chúng muốn trực tiếp đem sói xanh cực lớn kia nện thành thịt vụn, cái quang cầu đối với chúng có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Bọn quái vật da màu xanh này rất nhanh hướng về phía đầu cự lang màu xanh hòng vây gϊếŧ, nguyên một đám kêu to
NGAO...OOO
Cự lang màu xanh nhìn thấy đám quái vật này, trong đôi mắt trong đôi mắt một tia hung ác, phát ra một tiếng sói tru hung bạo, không chờ cho những quái vật da màu xanh kia tới gần, nó liền nhào ra ngoài đánh gϊếŧ, tốc độ hết sức kinh người.
Phía bên ngoài thân màu xanh của nó tựa hồ có thể nhìn thấy một cổ phong bạo vờn quanh, thân thể nó liền nhẹ như chim yến, ở giữa không trung xuất hiện từng đạo tàn ảnh màu xanh.
Phốc!
Bộ móng vuốt vỗ trên người con quái vật da màu xanh, thân thể con quái vật kia bị xé rách ra một đường lớn dữ tợn, ngay cả trái tim cũng đều bị trảo kia đánh nát bấy, chết ngay tại chỗ. Đầu sói này tiếp tục hướng về những quái vật da màu xanh, liền cắt đứt yết hầu một con ngay cạnh đó, dòng máu màu xanh lục phun ra ngoài. Đuôi của nó cũng lay động không khác gì roi sắt, cứ thế nện lên đầu con quái vật da màu xanh, dĩ nhiên đầu quái vật kia chia năm xẻ bảy.
Có thể nghĩ được lực lượng của nó hung mãnh bá đạo cỡ nào.
Bất quá quái vật da màu xanh số lượng rất nhiều a, mấy chục đầu cùng xông lên một lúc, một cây gỗ hung mãnh nện trên trên thân Thanh Lang, thậm chí có một đầu gỗ nện ở trên lưng nó, khiến Thanh Lang loảng xoảng thiếu chút nữa đã bị đánh nằm trên mặt đất. Nhược điểm lớn nhất của Thanh Lang chính là ở eo, quả thực giống như xà bảy tấc không có khác nhau quá lớn a.
Gào gừ!!!
Gặp phải trọng kích hai con mắt Thanh Lang đều phát ra tia sáng khát máu, há miệng tru một tiếng phẫn nọ, vậy mà trên người nó hiện ra ánh sáng màu xanh, bộ lông không gió run run. Chỉ thấy một đường đao gió màu xanh giống như sét đánh xuất ra từ miệng, phá không mà càn quét xung quanh.
Đạo phong nhận này cực kỳ sắc bén, chúng rơi trên thân một đầu quái vật da màu xanh, cơ hồ lập tức liền đem thân thể cắt thành hai đoạn, máu trong cơ thể rơi khắp trên mặt đất. Hơn nữa lực lượng đao gió kia hết sức kinh người, sau khi chém gϊếŧ một con quái vật còn không có tiêu tán mà vẫn như trước không ngừng lao về phía trước, liên tiếp đem năm sáu quái vật da màu xanh cùng một chỗ cùng một chỗ chém gϊếŧ, lúc này nó mới hoàn toàn tiêu tán.
Có thể nghĩ lực lượng ẩn chứa trong đó khủng khϊếp cơ nào.
Nhưng những quái vật da màu xanh này hoàn toàn bị bảo vật mê hoặc tâm trí, cho dù Thanh Lang có hung tàn đến cỡ nào cũng đều không thể đem chúng hù chạy tán loạn được a.Bọn chúng vẫn như kế hoạch ban đầu, vẫn như trước không ngừng liều mình hướng về phía Thanh Lang gϊếŧ qua. Nhưng cũng không thể coi thường lực lượng mấy chục đầu quái vật da màu xanh này.
" Cơ hội tốt!"
Dịch Thiên Hành đứng một bên quan sát phía trước, trong nội tâm âm thầm sinh ra một tia mừng rỡ.
Hai bên quái vật đánh nhau bất kể là ai thắng ai thua, sẽ phải chịu tổn thương nhất định, càng giảm bớt thực lực của những con quái vật này. Hơn nữa thừa dịp lúc những đầu quái vật này cùng một chỗ chém gϊếŧ, cái bảo vật kia căn bản sẽ không có quái vật nào phòng thủ, đây quả thực là thời cơ tốt nhất để tay cướp lấy dị bảo. Chỉ cần âm thầm ẩn núp mà đi qua, có thể dễ dàng đem tới tay.
" Nơi này có phòng an ninh, tạm thời ngươi cứ trốn vào đây đi. Nhớ đóng cửa lại có ai đến cũng không nên mở. Ta đi cướp lấy cái kiện bảo bối kia, nói không chừng cũng không cần chiến đấu cũng có thể giải quyết vấn đề." Dịch Thiên Hành chỉ vào một gian phòng an ninh cách đó không xa. Ở quanh đây không có quái vật sẽ rất an toàn, có thể làm chỗ ẩn thân trong thời gian ngắn ngủi. Một khi đóng cửa lại, bình thường những con quái vật cũng sẽ không mở ra a.
" Tốt. Dịch đại ca ngươi đi nhanh về nhanh, nếu có nguy hiểm liền buông tha, bảo vệ tính mạng mới là trọng yếu nhất." Trần Tuyết Nhu cũng không do dự, trong lòng cũng đã có quyết đoán, bằng không, trước kia nàng cũng sẽ không có khả năng trực tiếp tự mình từ trên lầu chạy xuống. Nàng liền đáp ứng, lập tức đi đến liền hướng phòng an ninh, vừa đi cũng vừa một bên chú ý ẩn nấp thân hình.
"Có cẩn thận, có quyết đoán, biết lý lẽ. Bên trong Tận thế nếu không chết sớm muộn cũng sẽ quật khởi." Dịch Thiên Hành nhìn Trần Tuyết Nhu, cũng không khỏi âm thầm gật đầu, nàng có đủ điều kiện cơ bản để sinh tồn trong tận thế, lại còn có cơ duyên đấy.
Không chần chờ, quan sát Thanh Lang cùng quái vật da màu xanh trước sau vẫn kịch liệt chém gϊếŧ. Dịch Thiên Hành hạ mình xuống thấp, lấy hoa cỏ cây cối để ẩn núp che lấp thân hình mà rất nhanh hướng đến vị trí quang cầu.
100m!
80m!
50m!
Trong chớp mắt hắn đã rút ngắn khoảng cách đến hai ba chục mét. Cùng với quang cầu khoảng cách đã không sai biệt lắm chỉ còn cách một chút thôi. Chỉ cần một lần bộc phát liền có thể tiến đến đem nó cầm trong tay.
"Chính là lúc này. "
Dịch Thiên Hành không do dự, quan sát thấy song phương vẫn chém gϊếŧ như trước, những đầu quái vật da màu xanh đã chịu không được nữa rồi, cách cái chết cũng đã không sai biệt lắm. Nhưng Thanh Lang cũng chỉ bị thương chút ít, nhìn chung đối với nó ảnh hưởng cũng không lớn lắm. Nếu trì hoãn nữa thật sẽ không còn cơ hôi, lúc này hắn không cần suy nghĩ trực tiếp phóng đi một cái, thân hình như thiểm điện hướng về phía quang cầu kia, mà không chút khách khí đã nắm đi.
Hai ba mươi mét đối với Dịch Thiên Hành dốc toàn lực quả thực ngay cả hai giây cũng chưa tới đã trực tiếp xuất hiện trước quang cầu.
Hắn đưa tay bắt lấy quang cầu.
Ngay cả nhìn cũng không nhìn liền không chút do dự đem quang cầu nhét vào balo sau lưng.
Tất cả hành động đều một mạch lưu loát.
Trong chớp mắt tất cả quá trình cướp lấy dị bảo cũng đã hoàn thành.
NGAO...OOO!
Ngay lập tức bên tai truyền đến một tiếng sói tru phẫn nộ, nhìn qua đầu Thanh Lang kia đã trực tiếp cắn chết một con quái vật da màu xanh cuối cùng , nhưng lúc nó quay đầu lại hoàn toàn nhìn thấy tất cả quá trình Dịch Thiên Hành tay đem dị bảo lấy đi.