Chương 13: Vô Tự Thiên Thư 2

Không có ai biết đây là chuyện gì ? Nhưng bóng đêm tận thế đã bao phủ trong lòng họ.

Gϊếŧ!!!

Dịch Thiên Hành căn bản không có thời gian suy nghĩ mặt khác, dưới chân hắn cũng không dám dừng lại, không ngừng tiến nhanh về phía trước. Tuy nhiên con đường này luôn xuất hiện các loại quái vật, trong đó có Ải Tử da màu xanh cùng Sử Lai Mỗ chiếm số đông. Trên đường phố cơ hòa toàn thi thể người bị gϊếŧ chết, có rất nhiều quái vật bắt đầu xong lên từng tòa nhà cao tầng. Các nơi trong nhà lầu cũng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, từng tiếng chém gϊếŧ không ngửng vang lên, máu tươi nồng đậm cả một vùng.

Có rất nhiều người trên lầu nhìn thấy hắn dám hành tẩu bên ngoài mà săn gϊếŧ quái vật, đều nhao nhao la lên cầu cứu.

Nhưng Dịch Thiên Hành không có thời gian để ý đến, cục diện hiện tại không cho phép hắn quản nhiều như vậy.

Đối với Dịch Thiên Hành mà nói, quân tử không tự lực vươn lên, không tự cứu lấy mình, cũng không có người nào có thể cứu lấy mình.

Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!

Trong nội tâm hắn giờ đã hoàn toàn lạnh lẽo, tất cả sự phẩn nộ đã hóa thành sức mạnh, không ngừng săn gϊếŧ quái vật xuất hiện ở bốn phía, Ải Tử da màu xanh, Sử Lai Mỗ còn có chó hoang sói hoang không ngừng từ các nơi âm u nơi hẻo lánh nhảy ra. Chúng cực kỳ hung tàn, không ngừng tàn sát người xung quanh.

Chỉ thấy ở bên trong một chỗ dân cư cạnh đó, có một người mặc quần jean, sở hữu cặp chân dài, trong tay còn cầm lấy một ống tuýp, xem ra người này có vẻ như vừa tháo chạy từ trong nhà ra a, ở phía sau còn có ba con Ải Tử da màu xanh đang gắt gao đuổi theo.

Cô gái kia nhìn thấy Dịch Thiên Hành, đồng thời nhìn thấy thi thể quái vật bên cạnh hắn, con mắt lập tức sáng người liền lớn tiếng kêu cứu.

Dịch Thiên Hành bước nhanh tới gần cô gái này.

Sưu sưu sưu!

Dịch Thiên Hành không do dự rất nhanh kéo cung tiễn ra, liên tục bắn ra ba mũi tên đồng thời ba con quái vật kia. Mũi tên xuyên thủng cổ, đinh nó trên mặt đất liền mấy hơi thở đã mất mạng, sau đó tản ra bạch quang lần nữa ngưng tụ ra ba viên nguyện lực châu.

Hắn Nhanh chóng tiến lên đem ba viên nguyện lực châu nắm trong tay bỏ vào trong ba lô.

"Nguyện lực châu."



Cô gái kia nhìn thấy vật này, con mắt liền sáng ngời, thốt ra.

"Ngươi là ai, ngươi có nhận thức về nguyện lực châu này a." Ánh mắt Dịch Thiên Hành rơi trên mặt cô gái kia. Tuy nhiên lúc trốn chạy để khỏi cái chết không ngừng lộ ra điểm chật vật, nhưng vẫn không tài nào lấn át được vẻ quyến rũ trời sinh của nàng, tuyệt đối là hoa khôi cấp mỹ nữ của trường. Nàng sở hữu khuôn mặt trái xoan, nếu đem so với Triệu Tử Yên, Đường Tử Đồng cũng không thể kém hơn a. Mỗi người mỗi vẻ.

"Ta gọi là Trần Tuyết Nhu, ta biết rõ cái gọi là nguyện lực châu này. Nó là do các loại du͙© vọиɠ, nguyện lực, chấp niệm mà ngưng tụ ra viên nguyện lực châu màu trắng này. Hơn nữa ta còn biết cái thế giới này đã xảy ra cái gì nha. Ngươi là Dịch Thiên Hành, Dịch đại sư. Ta nhận ra ngươi." Cô bé kia không chút do dự liền rất nhanh nói ra.

Nhìn thấy bốn phía đều là thi thể quái vật ngã xuống, nàng càng minh bạch nam nhân đứng trước mặt cường đại đến mức nào, tận thế hàng lâm, chỉ có thể đi theo cường giả mới có thể sinh tồn a. Hơn nữa, nàng thật đúng là biết rõ Dịch Thiên Hành. Đối với phẩm hạnh của hắn nàng cũng có chút hiểu rõ, người cường đại ở tại đây nàng phải lập tức nắm lấy cây cỏ cứu mạng này. Biểu hiện bản thân càng có giá trị thì cơ hội sống càng tốt.

"Ngươi biết ta."

Dịch Thiên Hành nghe được, khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua bốn phía, lại không chút do dự đi thẳng về phía trước, đồng thời phân phó: "Đuổi theo ta, vừa đi vừa nói chuyện." Hắn không có ý định vì nàng mà dừng lại ở chỗ này, phải đi tìm kiếm kiện bảo bối kia mới chính là việc mấu chốt nhất.

"Ta biết rõ, Dịch đại sư trường học của chúng ta đã một lần khu trừ ma quỷ, lúc ấy trường học của chúng ta có người chơi bút tiên, liền đưa tới oan hồn, hại chết nhiều sinh viên, trường học mời thỉnh tiến đến khu trừ ma quỷ, khi đó ta đã nhìn thấy qua ngươi. Biết rõ ngươi có năng lực cường đại. Phẩm hạnh Dịch đại sư làm việc còn muốn tốt hơn a." Trần Tuyết Nhu thường xuyên tập thể hình, luyện qua yô-ga, thể lực cũng không kém, nhìn thấy Dịch Thiên Hành tiếp tục hướng về phía trước, liền lập tức mở miệng nói ra.

Răng rắc!

Đột nhiên từ một chỗ trong bóng tối xuất hiện một chó hoang, cặp mắt nó lóe lên hàn quang, trong nháy mắt nó nhào đầu về phía trước. Thân hình Dịch Thiên Hành chợt hơi nghiêng liền rút Đường đao ra, vung lên bổ một phát. Một đao cứ thế mà đem đầu chó hoang kia chặt đứt. Sau đó bạch quang lóe lên, xuất hiện một quả nguyện lực châu cũng rất nhanh cầm trong tay, bỏ vào ba lô.

"Ngươi nói ngươi biết ngươi biết hiện tại trong ở thế giới đã xảy ra sự tình gì nha? Lại làm sao đột nhiên xuất hiện những đầu quái vật này." Dưới chân Dịch Thiên Hành không ngừng nghỉ, trong miệng rất nhanh đã truy vấn.

Đối với sự tình ban đầu, hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ. Loại biến hóa này, quá không tầm thường đi. Chính là tận thế hàng lâm.

"Thời điểm sự tình mới biến chuyển, từ trong cái khe nứt bay ra rất nhiều Thần Quang. Lúc ấy ta đang đứng trên ban công, trong lúc đó một đạo Thần Quang liền trực tiếp rơi vào nhà của ta, đó là một quyển sách, gọi là Vô Tự Thiên Thư, là một bản ngọc do bạch ngọc chế tạo thành. Bên trong ghi chép lai lịch đại kiếp nạn. Ta xem được tin tức, bên trong bản Vô Tự Thiên Thư có ghi chép các loại đại biến phát sinh trong thiên địa."

Trần Tuyết Nhu không chút do dự nói.

"Vô Tự Thiên Thư? "



Trong nội tâm Dịch Thiên Hành chấn động, vậy tất nhiên từ trong cái khe nứt kia bay ra những món bảo vật, không nghĩ tới thiếu nữ trước mặt lại nhặt được một kiện. Bất quá, hiện tại hắn cũng không có thời gian để lật xem.

"Bên trong ghi lại những thứ đồ vật gì."

Dịch Thiên Hành lần nữa vung tay, bắn ra mấy mũi tên, rất nhanh đem mấy cái quái vật da màu xanh bắn chết.

"Bên trong chỉ có một tờ giấy, có nói "Thiên đạo sinh biến, vạn linh du͙© vọиɠ chấp niệm tràn ngập thiên địa, Thiên đạo không thể chịu đựng, ác niệm hoành hành, chúng sinh ý niệm diễn biến ảo tưởng thế giới, ác niệm, thiện niệm, chấp niệm, du͙© vọиɠ dây dưa không ngớt, Thiên đạo không thể chịu đựng, đã đến cực hạn, cực thì lại biến, ảo tưởng giáng lâm, vạn giới hòa vào nhau, vạn vật mù sương đua nhau tự do".

Rất nhanh Trần Tuyết Nhu liền kể ra.

"Hàng lâm chỉ là tưởng tượng, chẳng lẽ những quái vật này đều là do chấp niệm tưởng tượng lại ngưng tụ tại một chỗ mà thành. Khó trách toàn bộ quái vật đều là trong ảo tưởng mà ra, khó trách gϊếŧ chết bọn chúng có thể đạt được nguyện lực châu."

Dịch Thiên Hành nghe được, sắc mặt cũng không khỏi liên tục biến hóa, trong nội tâm sinh ra một tia thông suốt. Cuối cùng đối với thiên địa tai biến cũng sinh ra một tia cảm ngộ.

Trong thiên địa, chúng sinh đều có trí tuệ, trong trí tuệ thì có du͙© vọиɠ, ý niệm, chấp niệm, nguyện vọng hoặc là ác niệm. Nhất là trong xã hội hiện đại lại coi trọng vật chất, số lượng nhân loại càng ngày càng tăng, các loại ý niệm dây dưa không ngớt, các loại niệm hội tụ cùng một chỗ, cuối cùng sẽ càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa, bản thân ý niệm chúng sinh chính là thần dị nhất đấy.

Dịch Thiên Hành có nghiên cứu điển tịch của đạo gia.

Cũng có quan hệ với thần linh đấy, sở dĩ tồn tại thần linh cũng là bởi vì trong tưởng tượng nhân loại mà bọn họ mới tồn tại đấy, tin tưởng bọn họ tồn tại. Nguyên bản vốn không có sơn thần nhưng trong tưởng tượng dân chúng trong núi sơn thần, có thể phù hộ dân chúng lên núi đi sắn bắt, ký thác nguyện vọng trong lòng cùng khẩn cầu với tư cách ký thác tâm linh. Người như vậy ngày càng nhiều cũng sẽ truyền bá ra ngoài, vậy thì đã có sơn thần rồi a.

Người có ý niệm liền có thể tạo ra được thần linh.

Nguyện lực thần dị, cũng chỉ là tưởng tượng mà ra.

Đối với hiện tại, tư duy nhân loại càng mỗi lúc một thêm "Thiên mã hành không", các loại phim ảnh, đồng thời tầng tầng lớp lớp thế giới tinh thẫn thêm phong phú.

Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt gió tung mây, ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.