Diệp Thanh Y quyết định nghe theo lời Lý Cảnh Tri, một mạch đi thẳng vào trong Ánh Nguyệt lâu.
Hiện tại nàng thật sự không còn nơi nào để đi.
Bị đánh ngất xỉu một cách vô cớ, thậm chí còn xuất hiện trên kiệu của Lương Thế Sâm, Diệp Thanh Y không chắc chắn rốt cuộc bên cạnh nàng có ai cấu kết với Lương Thế Sâm hay không.
Vì vậy nàng không dám về nhà, cũng không dám đến chỗ bằng hữu.
Cứ tiếp tục mù mờ như vậy cũng không phải là cách, chi bằng trước tiên cứ nhận sự giúp đỡ của Lý Cảnh Tri.
Quả nhiên, sau khi vào Ánh Nguyệt lâu, từ lúc nàng xưng tên Lý Cảnh Tri, cả đoạn đường đều thông suốt, thậm chí còn khiến nàng có một loại ảo giác.
Cứ như thể, thanh lâu này là do Lý Cảnh Tri mở vậy.
Nhưng suy nghĩ này lập tức bị Diệp Thanh Y phủ nhận.
Nàng không tin Lý Cảnh Tri lại có đầu óc kinh doanh như vậy, quả thật là chuyện hoang đường.
Có lẽ là do đến đây nhiều lần, thân phận lại đủ tôn quý, nên mới quen biết mọi người ở đây.
Sự thật thế nào Diệp Thanh Y cũng không muốn quan tâm, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám ruồi nhặng phiền phức của phủ Thừa tướng kia.
Diệp Thanh Y ghi nhớ lời Lý Cảnh Tri, một mạch đi lên lầu ba.
Đây là lần đầu tiên nàng đến chốn phong nguyệt này, mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến nàng hắt hơi liên tục, nhìn đâu cũng thấy những cô nương ăn mặc lòe loẹt, ai nấy đều mặc đồ khiến người ta phải liên tưởng.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến Diệp Thanh Y đỏ mặt tía tai.
Nơi này có đánh chết nàng cũng sẽ không đến lần thứ hai.
Nhìn xung quanh, chỉ có mình Diệp Thanh Y là ướt sũng từ đầu đến chân, chẳng ra hình thù gì, ở nơi này lại càng thêm nổi bật, nhưng kỳ lạ là không có bất kỳ ai liếc mắt nhìn nàng, cứ như thể nàng không tồn tại vậy.
Diệp Thanh Y đè nén sự khó hiểu trong lòng, cúi đầu đi lên lầu, vẻ mặt có chút bối rối.
Ánh Nguyệt lâu có tổng cộng ba tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai là phòng ngủ của các cô nương bình thường, tầng ba một nửa là phòng cho khách quý, nửa còn lại là nơi ở của những cô nương đắt khách nhất.
Cuối cùng Diệp Thanh Y cũng đã đến căn phòng trong cùng trên tầng ba.
Căn phòng này dường như có chút khác biệt so với những căn phòng khác, trên cửa treo một tấm biển, ba chữ "Bạch Ngọc Hiên" phóng khoáng đập vào mắt.
Diệp Thanh Y hít sâu một hơi, bước lên hai bước, nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong đã có một giọng nữ đáp lại nàng: "Mời vào."
Giọng nói dịu dàng, ngữ điệu ôn hòa, chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng đủ để tưởng tượng ra đây là một mỹ nhân như thế nào.
Diệp Thanh Y đẩy cửa ra, chỉ dừng bước ở cửa, không tiến vào trong nữa.
Cả người nàng ướt sũng nước mưa, nước bẩn lẫn bùn đất đang tí tách rơi xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ ở cửa.
Nhìn thấy vậy, Diệp Thanh Y vô thức lùi lại vài bước, lưng dựa vào cửa.
Môi nàng mím thành một đường thẳng, hai tay bối rối xoắn vào nhau, không biết phải làm sao trước tình cảnh khó xử này.
Đúng lúc Diệp Thanh Y đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, thì bên trong có bóng người lay động, không lâu sau, một bàn tay trắng nõn vén rèm lên, một thân ảnh yểu điệu chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy người đến là Diệp Thanh Y, nàng ta rõ ràng có chút sững sờ, sau đó rất nhanh liền mỉm cười.
"Cô nương không cần câu nệ như vậy, đã có thể tìm đến đây, chắc hẳn là được người ta dặn dò, cứ coi như đây là nhà mình là được."
Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh Y như bừng tỉnh, lập tức nói là Lý Cảnh Tri bảo nàng đến đây.
Đối phương nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói vài câu an ủi Diệp Thanh Y, sau đó liền lấy ra một bộ y phục đưa cho nàng thay, tránh bị cảm lạnh.
Sau khi an ủi Diệp Thanh Y xong, nữ tử kia liền nhẹ nhàng lui ra ngoài, thậm chí còn không nói tên họ, chừa lại không gian riêng cho nàng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Thanh Y, lúc này nàng đã thay bộ hỷ phục ướt sũng kia, thay vào đó là bộ váy sa mỏng màu lam nhạt mà cô nương kia đưa cho.
Bộ y phục này coi như vừa người, mặc trên người Diệp Thanh Y rất vừa vặn, chỉ là thiết kế có chút khó hiểu, dây thắt lưng lại được đặt ở phía sau, nàng thử mãi mà vẫn không thắt được, nhất thời có chút sốt ruột.
Dù sao Lý Cảnh Tri cũng chỉ nói cho nàng đến đây, nhưng nàng lại không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Nàng muốn thay quần áo xong rồi ra ngoài xem sao.
Nhưng cái dây lưng này lại hành hạ Diệp Thanh Y rất lâu.
Lâu đến mức cửa Bạch Ngọc Hiên lại một lần nữa bị đẩy ra.
Diệp Thanh Y nghe thấy tiếng động, tưởng rằng là cô nương vừa rồi quay lại, liền quay lưng về phía người đó cầu cứu: "Cô nương, cái dây lưng này ta thắt mãi mà không được, ngươi có thể qua đây giúp ta một chút được không?"