Chương 5. Sự phát hiện của hai thiếu niên

Chẳng bao lâu, sợi len làm từ bộ lông đen trắng đã được hình thành.

Buộc sợi len lên cành cây, sau đó buộc trái của cây cỏ Chúc Dư lên, rồi Nguyên Châu nghiêm túc ngồi xổm xuống bên dòng suối.

Câu cá.

Bàn tay gấu nắm chặt cành cây, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt nước trong suốt có thể thấy đáy, không chút nhúc nhích.

Dưới đáy nước, giữa một đống sỏi có hình thù kỳ lạ, có một con trai sông nhìn giống hệt viên sỏi thật đang cẩn thận từng li từng tí khép lại hai cái vỏ của nó —— nó ngửi thấy linh khí, không trộn lẫn với hơi thở của con người, an toàn!

Trai sông đi về phía của quả Chúc Dư, cứ thế tiến lên dần …

Tất nhiên, cái này dường như thuộc về tốc độ phản lực, tương tự như tốc độ của ốc sên.

Nhưng Nguyên Châu là một con Thực Thiết Thú kiên nhẫn, cậu vẫn ngồi vững vàng trên tảng đá, chờ đợi con cá đuối này mắc câu.

Xa xa, cách nhau một ngọn núi, một thiếu niên nhuộm tóc vàng dụi dụi mắt.

Hắn nói: "Lão Lận, cậu véo tôi một cái xem, có phải tôi đã hoa mắt rồi hay không?"

Thiếu niên tóc đen mặc đồ thể thao màu xám không nói hai lời, véo mạnh cánh tay hắn một cái.

"Gừ đau!" Thiếu niên tóc vàng nhe răng trợn mắt nhảy dựng lên: "Cậu ra sức véo đến mức đó làm gì?"

"Ai bảo cậu không chịu làm chính sự?" Lận Giác hỏi hắn: "Có tìm thấy mục tiêu nào không?"

"Không..." Thiếu niên tóc vàng nhất thời uể oải trong một giây, lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn làm cho thần kinh hắn có chút hề hề: "Cậu chắc chắn không biết được là tôi đã phát hiện ra cái gì đâu!"

Lận Giác: "Tôi không có hứng thú với cái đó."

Thiếu niên tóc vàng nhếch một bên khóe môi lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, hai gò má hiện lên lúm đồng tiền.

"Nào nào, cậu lại đây." Hắn nhường chỗ cho cậu, nhét kính viễn vọng vào tay thiếu niên tóc đen: "Cậu xem, bên kia có một con gấu trúc đang câu cá."

Lận Giác: "..."

"Ai đó, cậu làm gì vậy? Tính mưu sát đồng đội à?" Phù Tiêu, cũng chính là thiếu niên tóc vàng đã cản trở bàn tay Lận Giác nhấc mí mắt của cậu lên.

"Tôi xem cậu có phải nhìn trúng vào mục tiêu yêu thuật hay không, ngốc."

"Vậy cậu xem cặp mắt của tôi là vô dụng à."

"Chẳng lẽ cậu muốn tôi vén cả đầu cậu lên?"

Phù Tiêu khuyên nhủ mãi mới làm cho Lận Giác tin tưởng hắn không có lừa gạt cậu, hắn ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng chỉ điểm:hắn ngồi xổm ở bên cạnh, nhỏ giọng chỉ điểm: "Chính là chỗ đó, bên bờ sông, cậu có thấy không?"