Hắn đồng ý với Nguyên Châu muốn thay cậu quảng bá cửa hàng online, còn bằng lòng tìm cậu út hỗ trợ Nguyên Châu.
Phù Tiêu tự khen mình, như vậy thì không sợ cậu út bắt hắn về nhà ngay! Nhanh trí!
"Nguyên Châu!!" Phù Tiêu hô to.
Mau đến cứu tôi!
Nhìn cháu trai bị mình nắm trong tay còn mạnh như rồng như hổ không ngừng nhào tới, Cố Thanh Cừ hỏi chủ nhiệm Lâm: "Nguyên Châu là ai?"
Chú nhiệm Lâm tinh thần căng thẳng: "Cố tổng, Nguyên Châu là kiểm lâm viên của khu bảo tồn. Đứa nhỏ này ban đầu là dân di cư trên núi, đối với tình huống này của núi Đại Thanh thì lại rất quen thuộc, từ khi được mời đến chỗ chúng ta tới nay, công việc từ trước đến nay luôn làm tròn bổn phận, nửa đêm hôm qua Phù tiểu thiếu gia cùng với một vị tiểu thiếu gia khác lúc trèo tường thì bị cậu ấy ngăn lại, sau đó ở chỗ cậu ấy một đêm."
"Hôm nay Nguyên Châu có công việc tuần tra, lúc này ngài không phát hiện ra cậu ấy, thì chắc hẳn là đã xuất phát rồi."
Cố Thanh Cừ gật đầu, nói với cháu ngoại: "Nếu cháu đã ầm ĩ muốn gặp Nguyên Châu như thế, vậy chúng ta ở lại chỗ này thêm một ngày."
Không đợi Phù Tiêu vui mừng, Cố Thanh Cừ liền hỏi: "Thuận tiện giải thích với cậu một chút, tuần trước tóc của cháu mới nhuộm thành màu đỏ, bây giờ sao lại chuyển sang màu vàng?"
Phù Tiêu: "..."
Cố Thanh Cừ: "Chủ nhiệm Lâm, cho mượn một phòng riêng, hai người chúng cậu, vào đây nói chuyện."
Cánh cửa "két" một tiếng rồi khép lại, nhìn thấy một báo cáo mà cậu út đặt trên bàn, Phù Tiêu biết, chuyện ngu ngốc mà mình làm đã bị phơi bày toàn bộ.
Hắn cam chịu nói: "Đúng, cháu có nhìn trộm văn kiện mà cậu lấy từ Yêu Quản Ủy… Không riêng gì cháu đâu, mà còn có Lận Giác nữa, chúng cháu cùng nhau xem! Xem xong còn chụp ảnh!"
Đứng trong phòng với hắn, bỗng nhiên bị kéo xuống nước, Lận Giác không nói gì - cậu thực sự là anh em tốt của tôi đấy! Nhưng cậu ta vẫn là nghĩa khí nói: "Đúng vậy, sư huynh, con cũng xem!"
Cố Thanh Cừ cũng không có gì bất ngờ, trong mắt con ngươi của hắn như một luồng khói đen, hiện ra màu nhàn nhạt, xa xăm là núi xanh, ở trong phòng không có ánh mặt trời càng thêm rõ ràng hơn, âm thanh dịu dàng như ngọc, nói với hai thiếu niên: "Cậu biết."
"Hai người các cháu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, lúc phạm phải điều ngu ngốc làm sao không mang theo đối phương được, cậu không tin."