Không hổ danh là người chiến thắng giải đặc biệt xổ số của di truyền, Vương Vũ An chua xót nghĩ.
Nếu khuôn mặt này là của tôi... Nếu người giàu có như vậy là tôi... Nếu...
"Anh xem cái gì?" Lời nói của Phù Tiêu phá vỡ ảo tưởng của Vương Vũ An, hắn giật mình một cái, lắc lư đầu, mờ mịt trong mắt tan đi: "Không có gì."
Phù Tiêu: "Nhìn cậu út của tôi à, không sao, tôi không trách anh, nhìn thêm hai ba lần đi, sau này chỉ sợ anh cũng không thể nhìn thấy được người ưu tú như cậu út tôi nữa."
Có vẻ như là dáng vẻ fan cuồng nhiệt của Cố Thanh Cừ.
Vương Vũ An bỏ lại toàn bộ lông gà vào trong túi, thành một tầng nông cạn, hắn phủi sạch tro trên túi, đưa cho Phù Tiêu: "Tiểu thiếu gia."
Phù Tiêu nhận lấy túi nhét vào một bên hông.
Vương Vũ An hỏi: "Có cần tôi giúp khâu lại thắt lưng quần không?"
Tuy rằng anh sẽ không biết, nhưng anh có thể tìm bạn gái để học, khâu đóa hoa nhỏ đều được! Đại trượng phu phải biết ứng phó tình huống!
Phù Tiêu xua tay: "Không được, tên biếи ŧɦái quái dị..."
Phát hiện ánh mắt nhìn hắn của mình có chút kỳ lạ, Vương Vũ An xấu hổ tức giận: Cậu cho rằng là tôi muốn sao?
Anh lại nhìn vị Cố tổng khôi ngô kia, nhưng không hiểu sao làm cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm không thể đυ.ng vào, còn không phải là bởi vì cậu của cậu hay sao!
Cũng may Phù Tiêu là một thiếu niên có tấm lòng rộng lớn bao la, hắn đuổi xong Vương Vũ An liền đi tìm Nguyên Châu, muốn giới (An) Thiệu (Lợi) với cậu một chút về cậu út của mình.
Về phần chuyện Vương Vũ An lo lắng…
Phù Tiêu cười nhạt coi thường, chỉ có lúc chó nhà đánh nhau mới có thể đi tố cáo với các trưởng bối! Huyết lang giống như hắn kiêu ngạo vô cùng, bình thường đều phải cắn trả lại!
"Nguyên Châu… Nguyên Châu Nguyên Châu Nguyên Châu!" Phù Tiêu tìm Nguyên Châu một vòng, không thấy người, ngược lại để cho cậu út của hắn bắt được.
"Bỏ nhà đi?" Tay của Cố Thanh Cừ có chút lạnh, dịu dàng nắm lấy cổ áo cháu trai, rõ ràng không dùng sức, lại làm cho "Huyết Lang kiêu ngạo" run rẩy một cái.
Hắn liều mạng nháy mắt ra dấu với Lận Giác vừa mới từ trong phòng làm việc đi ra, nhưng chỉ thấy Lận Giác lui ra sau nửa bước, vẻ mặt làm như không liên quan đến mình.
Phù Tiêu trừng cậu, không có tình nghĩa!
Hắn đành phải tự mình đàm phán với Cố Thanh Cừ: "Cháu biết sai rồi, muốn gϊếŧ muốn xử gì tùy cậu, thế nhưng chuyện cháu đồng ý với người ta nhất định phải làm được!"