Vương Vũ An không ngốc, lúc này đã phản ứng lại và cãi nhau với tiểu Kim Mao gia thế không tầm thường kia, chỉ là hắn đã quen thói ngang ngược, nhất thời không thích ứng được thân phận thay đổi, lấy tay ấn bả vai bị cậu hắn dùng giày da đá vào, nói thầm: "Cũng không phải con động thủ trước, cậu ta cũng đánh con."
Lưu Nguyên Thành sắp bị cháu trai tầm thường của mình chọc giận chết, nhíu mày liền muốn trở về xa lánh đi mối quan hệ với nhà chị hắn, bằng không sớm muộn gì cũng bị tên khốn kiếp là cháu trai này hại chết.
Hắn hạ giọng xuống: "Đây là Cố tổng của tập đoàn Viễn Sơn, cháu là đang đánh cháu trai của Cố tổng đấy, là cháu trai ruột đó."
Vương Vũ An: "..."
Anh cố gắng dùng đầu óc làm rõ quan hệ ngày thường anh có thể làm trời làm đất ở ủy ban quản lý, ỷ vào cậu của anh là trưởng phòng tài chính chi nhánh thanh tỉnh của tập đoàn Viễn Sơn.
Mà tập đoàn Viễn Sơn lại là cổ đông lớn nhất của quỹ bảo vệ núi Đại Thanh, hàng năm đều đầu tư một khoản tiền lớn cho ủy ban quản lý.
Còn Cố tổng, Cố Thanh Cừ chứ? Hắn là cậu chủ của Cố thị, chiếm hữu hơn một nửa cổ phần của tập đoàn Viễn Sơn, ở trong tập đoàn là có quyền hành tuyệt đối.
Nói cách khác tôi trực tiếp đánh cháu trai của cấp trên của cậu tôi, tại sao tôi lại có thể trâu bò như vậy?
Cũng không cần Lưu Nguyên Thành thúc giục cầu xin, Vương Vũ An suy nghĩ rõ ràng thì ngay lập tức học theo bộ dáng của cậu anh, cúi đầu xin lỗi Phù Tiêu, không phải, là thuận tiện ôm một cái đùi vàng của tiểu thiếu gia.
Anh vẫn thì thầm một đống lời, đặt cược thề: "Nhưng tôi nói thật, tôi thực sự không nhìn thấy con gà."
"Quên đi." Phù Tiêu đại khái nghĩ lại là gà yêu có phương thức thoát thân mà hắn không biết, tiếp nhận lời xin lỗi của Vương Vũ An rồi nói: "Vậy anh giúp tôi nhặt lông gà trên mặt đất lên đi, một cây cũng không thể thiếu."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Vương Vũ An đặt mình vào vị trí đó rồi nghĩ, nếu là mình, chắc chắn sẽ không để như vậy mà quên đi.
Anh vừa nhặt lông gà còn sót lại trên mặt đất, một bên thì không ngừng đánh giá vẻ tuấn tú trông không giống người thật này của cậu chủ Cố thị.
Trước kia có nghe nói Cố Thanh Cừ dung mạo tuấn tú, tướng mạo phi phàm, không nghĩ tới người thật so với trong truyền thuyết lại tương xứng như vậy. Vương Vũ An tìm tòi hết kiến thức trong đầu, cũng chỉ còn lại tám cậu "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh" là có thể hình dung ngắn gọn ấn tượng đầu tiên của anh.