Chương 22. Tức giận đánh nhau

"Nè." Vương Vũ An gọi Nguyên Châu lại, hơi nhíu mày một chút, cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó, lập tức anh ta không khách khí nói: "Nguyên Châu, hôm nay anh đã đồng ý thay tôi đi tuần tra núi, đừng quên đó."

Nguyên Châu: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Lúc này Vương Vũ An mới hài lòng đi về phía văn phòng, không đợi gì cả anh nghênh ngang ngồi chơi trò chơi ở chỗ ngồi của mình, anh liền nhìn thấy một sợi lông vàng từ phía sau vọt tới.

Thằng nhóc kia có vóc dáng không khác gì anh, nhưng sức lực lại lớn thái quá, túm lấy cổ áo anh, chất vấn: "Gà của tôi đâu?" Anh đem gà của tôi đi đâu rồi?!"

"Gà gì?" Vương Vũ An bị hắn siết đến xém thiếu chút nữa là tắt thở, tức giận nói: "Tôi chưa từng thấy qua gà gì cả!"

"Anh nói dối!" Phù Tiêu tức giận đến mức tay sờ lên thắt lưng, rồi mới nhớ tới súng bắn dây của mình đã bị tịch thu.

A a a! Hắn ấn Vương Vũ An xuống đất, cưỡi trên người anh, lấy ra tư thế đánh hổ của Vũ Tùng, nhấc nắm đấm lên.

"Đem, gà, trả lại, cho, tôi! Bác sĩ Tống trong phòng y tế rõ ràng nói cô ấy đã đưa gà cho anh rồi mà! Anh biết tôi phải trả bao nhiêu để bắt được con gà này không hả? Anh có biết con gà này quan trọng như thế nào với tôi không?"

Vương Vũ An không thể giải thích được vì cứ bị hắn chặn lại, trong lòng nổi giận, quát to: "Tôi nói là tôi không có lấy gà của cậu!"

"Nguyên Châu, bệnh thần kinh này là do anh mang đến đúng không? Anh vẫn còn chưa đưa cậu ta đi sao? Cẩn thận tôi nói với cậu tôi biết đấy. Anh có biết cậu tôi là ai không? Tôi..."

Nói xong, không hiểu sao Vương Vũ An chỉ cảm thấy có một trận lửa giận xông lên đại não, làm cho anh chỉ muốn lôi nhóc con trên người này xuống mà ăn tươi nuốt sống.

Anh ta thật sự là làm như vậy, trong cơ thể dâng lên một nguồn sức mạnh xa lạ, để cho anh có một phen lật Phù Tiêu, đột nhiên sâu trong mắt lại mờ mịt một hồi, vốn nắm đấm muốn đánh vào trên mặt của Phù Tiêu lại hướng xuống dưới, một cái liền kéo đứt thắt lưng hắn.

Một cái túi nhỏ treo ở bên trong thắt lưng rơi xuống đất, Vương Vũ An xé bùa chú phía trên, lấy miệng túi trút hết ra.

Từ đó bay ra lông như bông tuyết, số lượng rất nhiều, hoàn toàn không phù hợp với túi to bằng bàn tay này.

Đúng vào lúc này, trong viện nổi lên một trận gió, lông vũ nhẹ nhàng bay qua tường viện, bay về phía núi Đại Thanh, giống như nơi đấy có cái gì đó đang triệu hồi tất cả lại.