Chương 16. Ở lại ký túc xá của Nguyên Châu

Phù Tiêu kéo Lận Giác gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói một đống lời khen.

Nể mặt thái độ nhận sai của hai người bọn họ rất tốt, Chủ nhiệm Lâm nói: "Lại đây đi, liên hệ với người giám hộ của các cậu... Hôm nay đã quá trễ rồi, nên các cậu có thể ở lại ban quản lý."

"Tiểu Nguyên, ký túc xá của cậu còn trống một cái giường, hôm nay ráng chịu khổ một chút, để cho bọn họ ở chỗ của cậu."

Chủ nhiệm Lâm dùng ánh mắt ra hiệu với Nguyên Châu, nhớ coi trọng người khác!

Nguyên Châu gật đầu.

Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy, có gà lông hói ở đây, hai tiểu đạo sĩ này cũng sẽ không chạy được.

Phù Tiêu chán nản đi ra từ văn phòng Lâm chủ nhiệm, nhìn thấy Nguyên Châu còn đứng ở trong sân, một tay xách l*иg gà, tay kia cầm thứ gì đó trêu chọc con gà yêu kia.

Cậu hơi nhếch môi, làn da trắng nõn nà, đôi mắt đen được ánh đèn trong phòng chiếu sáng xuyên thấu qua, trông rất dịu dàng.

Nhớ tới lúc trước mình và Lận Giác lầm tưởng cậu là đồng bọn của yêu quái, bộ dáng hô đánh kêu gϊếŧ này, Phù Tiêu cũng có chút ngượng ngùng.

Hắn tiến lên xin lỗi: "Này, chuyện vừa rồi, xin lỗi..."

Nguyên Châu: "Không sao."

Lúc này Lận Giác cũng đi ra, Nguyên Châu chỉ chỉ cầu thang về phía bọn họ: "Ký túc xá ở bên này."

Cầu thang này có chút hẹp, cũng có chút tối, từ trong túi Nguyên Châu lấy ra một cái đèn pin, ngay lập tức cột đèn màu đỏ cam chiếu sáng cả bậc thang.

Thì ra cậu đặc biệt ở chỗ này chờ mình, Phù Tiêu cảm động nói: "Cám ơn, con người của anh thật tốt."

Lúc này, đột nhiên gà gấm bụng đỏ trong l*иg phát ra một chuỗi các tiếng kêu cực kỳ sắc bén, chói tai.

"Kêu la cái gì?" Phù Tiêu cúi đầu, suýt nữa không cười nổi.

Chỉ thấy xung quanh bốn phía là l*иg sắt, trên đỉnh, lan can dán đầy các bùa chú, gần như muốn vây xung quanh l*иg sắt, làm nổi lên con gà lông hói nhỏ yếu bên trong l*иg, đáng thương lại bất lực, đừng nói chuyện suốt đêm chạy trốn, chỉ cần cánh kề vào l*иg một cái thôi thì cũng phải chịu đau đớn gấp đôi cánh gà nướng.

"Đây là..." Phù Tiêu hỏi.

Nguyên Châu nói: "À, nhiệt độ đêm ở vùng núi thấp, tôi thấy cô ấy không có lông, sợ bị đóng băng. Nên vừa lúc có những mảnh giấy vụn này các cậu không phải không cần dùng nữa sao, tôi liền cho cô ấy mượn chắn gió, các cậu không phiền chứ?"

"Không phiền không phiền." Ở trước mặt gà yêu Phù Tiêu lộ ra nụ cười đáng ghét, khen ngợi: "Anh thật sự có tình yêu đối với động vật."