Chương 6: Gian lận

Ngô Kỳ Kỳ lắc đầu: "Tôi không nói đùa a, chính miệng giáo viên dạy toán nói đáp án cho tôi."

Nghe vậy, cả người Lưu Nham Thụy đều không tốt.

Minh Hạ thuận miệng nói đáp án thế mà lại đúng? Không thể nào a! Đây là đề mục cuối cùng của bài thi buổi sáng, trong lớp chỉ có hắn và Ngô Kỳ Kỳ học toán giỏi nhất, cả hai người bọn họ đều làm không được đề này, Minh Hạ học lực kém như vậy càng không thể giải ra được! Minh Hạ nhất định là nhìn qua đáp án!

Nói cách khác, trừ trường hợp cô ấy đã nhìn qua đáp án, biết trước 32 là đáp án đúng, lại nói hắn tiếp tục tính cái gọi là 'có chữ cái là đáp án đúng' thì không phải là cố ý nhìn hắn làm trò hề sao!

"Cô biết trước đáp án đúng là 32, lại còn làm tôi tiếp tục tính, tính ra xong lại đi hỏi giáo viên dạy toán. Cố ý lãng phí thời gian của tôi, cô thật là quá đáng!" Lưu Nham Thụy thẹn quá hóa giận nói.

Minh Hạ còn chưa mở miệng thì Vương Phi ngồi ở đằng sau nói trước, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn hắn nói: "Bản thân cậu không tin đáp án Minh tỷ nói, trái lại còn trách Minh tỷ? Lưu Nham Thụy, đầu óc cậu có vấn đề à?"

Lưu Nham Thụy lập tức bị nói đến nghẹn họng.

Minh Hạ có ấn tượng khá tốt về Ngô Kỳ Kỳ, chú ý tới cô ấy vẫn luôn đứng một bên chờ cô trả lời, trong lòng nghĩ dù sao đợi lát nửa cũng là tiết toán, sách toán vô học lại xem cũng được, liền nhận lấy bút, ở trên giấy nháp từng bước một viết ra cách giải.

Vừa rồi Minh Hạ đã đọc xong sách toán tập một và tập hai, hiểu sơ qua về cơ sở lý luận. Với lại sách toán của Minh Hạ là Minh phụ tìm bạn bè, nhờ mượn sách của học sinh khá giỏi tốt nghiệp kỳ trước. Trong sách ghi chú rất nhiều, trong đó có một chỗ trang trống còn ghi lại tất cả các công thức toán học của cao trung.

Vốn dĩ Minh Hạ chỉ định nhìn qua một chút, không nghĩ rằng nhanh như vậy liền sử dụng đến, vừa lúc lấy ra viết những cái đó rườm rà nhưng lại không thể thiếu tỉ mỉ bước đi, dùng để giảng giải đề cho Ngô Kỳ Kỳ.

"Ở bước này, cậu vẽ thêm hai đường phụ trợ tuyến, sau đó thay công thức.."

Minh Hạ nghiêng người, cầm bút, vừa giảng vừa ở trên giấy nháp của Ngô Kỳ Kỳ vẽ minh họa lại viết cách giải. Ngô Kỳ Kỳ đứng ở bên cạnh, cong eo, đôi mắt vẫn luôn nhìn bản giấy nháp, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu, biểu cảm rất là tập trung.

Hai người, một người ngồi giảng, một người đứng nghe, thoạt nhìn cùng trong lớp các bạn học đang thảo luận đề mục, không có gì khác nhau.

Tuy nhiên, cảnh tượng này trong mắt các bạn cùng lớp (cao tam chín ban), không khác gì nhìn mặt trời mọc từ phía bắc.

Ngô Kỳ Kỳ là ai? Từ năm hai cao trung chia lớp tới giờ, vẫn luôn là lớp đứng đầu học sinh giỏi, cũng không yếu bao nhiêu so với lớp chọn.

Trong khi Minh Hạ là học sinh yếu đứng thứ năm trong lớp đếm ngược trở lên, hàng ngày hay cùng Vương Phi trốn học. Tên của cô trong mắt mọi người, quả thực chính là nổi loạn cùng học sinh yếu từ đại diện.

Ở cái nhìn của mọi người, Minh Hạ với Ngô Kỳ Kỳ căn bản không phải người cùng một thế giới, một chút để so tính cũng không có, bời vì chênh lệch quá lớn, không có bất luận cái gì có thể liên hệ với nhau. Nhưng bây giờ, bọn họ thế mà lại nhìn thấy Minh Hạ đang giảng đề cho Ngô Kỳ Kỳ, mà Ngô Kỳ Kỳ lại vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe?

Chuyện này cũng quá ảo đi! Chuyện gì đang diễn ra vậy!

"Thì ra là vậy! Thảo nào tôi tính thế nào đều không ra! Minh Hạ, cậu thật là quá lợi hại!" Cuối cùng đem đề mục hiểu rõ, ánh mắt Ngô Kỳ Kỳ sáng lên, vui mừng nói cảm ơn.

Minh Hạ cười, nói: "Không có gì."

Đúng lúc này, một bạn học cùng lớp từ bên ngoài chạy vào, nói cho Minh Hạ là giáo viên dạy toán bảo cô đi văn phòng gặp.

Nhìn Minh Hạ đi ra ngoài, Vương Phi cũng không ở trong lớp, biết sẽ không lại có người giống như vừa rồi sắc bén nói dỗi lại mình, Lưu Nham Thụy bĩu môi, rốt cuộc yên tâm nói lời trong lòng ra: "Nhìn qua đáp án, rồi viết lại một lần nửa có gì khó? Còn nói ra được bài bản hẳn hoi, làm như bản thân học giỏi lắm không bằng."

Ngô Kỳ Kỳ vốn dĩ chuẩn bị về chỗ ngồi của mình, nghe được Lưu Nham Thụy nói như vậy, bàn chân đang bước đi lại dừng, cau mày lại nói: "Làm sao cậu biết là Minh Hạ nhìn qua đáp án? Mới vô học, cô ấy rõ ràng đang nghiêm túc học tập, tại sao không thể là bản thân cô ấy học được sau, lại làm được?"

Lưu Nham Thụy cười một tiếng mỉa mai coi thường, nói: "Cô ta học kỳ 1 cuối kỳ làm được mấy điểm? Đây chính là đề mục cuối cùng, chỉ bằng trình độ của cô ta, cậu nghĩ thế nào mà lại cảm thấy là chính cô ta tự giải ra? Tất nhiên là do nhìn trước đáp án!"

Ngô Kỳ Kỳ có vẻ không tin: "Cậu đây là thành kiến! Mặc dù trước kia Minh Hạ học tập rất kèm cỏi, nhưng qua một kỳ nghỉ hè chỉ cần cô ấy nổ lực học tập thì dựa vào cái gì không thể có ngày học lực tăng lên? Một ngày học không tốt lại không đại biểu cả đời đều như vậy."

"Ngốc bạch ngọt." Lưu Nham Thụy trợn trắng mắt, lười cùng cô tranh luận. Đánh giá Ngô Kỳ Kỳ một câu như vậy, liền cúi đầu bắt đầu tính toán đề mục khác.

Thấy Lưu Nham Thụy không để ý tới mình, Ngô Kỳ Kỳ mím môi, cầm vở nháp trở lại chỗ ngồi, lấy giấy nháp Minh Hạ viết cách giải định xem lần nửa, lại phát hiện bản thân trước sau không thể tập trung được, trong ngực phảng phát nghẹn một cổ khí, phun không ra nuốt không được, vô cùng khó chịu.

Trên thực tế, trước năm thứ ba trung học, Ngô Kỳ Kỳ cũng là cái học tra, phản nghịch mức độ so với Minh Hạ cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Nhưng sau khi nhà cô sảy ra chuyện, cô bị buộc phải trưởng thành, sau lại bắt đầu cố gắng học tập. Trong khoảng thời gian mới bắt đầu cố gắng thay đổi, trong lớp những người được gọi là "học bá" cũng thường xuyên cười nhạo cô, có một lần đả kích cô đến mức tự ti không dám thể hiện sự cố gắng trước mặt người khác. Tuy rằng hiện tại cô đã từ cái kia bóng ma đi ra nhưng cô vẫn thực chán ghét loại người như Lưu Nham Thụy.

Học sinh dở làm sao vậy? Học sinh dở thì không thể có mong muốn học tập trở nên tốt hơn hay sao? Làm đã từng học sinh dở thì cả đời đều là học sinh dở sao?

Thật sự là thật quá đáng!

"Thịch thịch thịch.."

Minh Hạ lễ phép mà gõ cửa văn phòng, nghe được tiếng "tiến vào" mới đẩy cửa đi vào, bước đến bên cạnh bàn làm việc của giáo viên dạy toán, mới dò hỏi thầy nguyên nhân kêu cô tới.

Giáo viên dạy toán tên là Triệu Kiến Xuân, đã dạy học nhiều năm, nguyên tắc của ông là kiên quyết không bỏ mặc bất kỳ một người học sinh nào, mỗi một người học sinh ông đều nghiêm khắc đối xử bình đẳng và rất có trách nhiệm. Ngay cả Minh Hạ và Vương Phi, là "hộ bị cưỡng chế" có tiếng trong khóa, hắn cũng đối xử bình đẳng đều tìm phụ huynh nói chuyện, không thiếu hại Vương Phi ăn măng xào thịt.

Mỗi lần Vương Phi bị tìm phụ huynh xong đều phải cay cú mắng "địa trung hải", bởi vì Triệu Kiến Xuân đã đến tuổi trung niên, đỉnh đầu đã trọc đến có thể phản quang.

Thấy Minh Hạ đến, Triệu Kiến Xuân dừng thao tác trên exel lại, nhìn cô thật sâu, sau đó cầm bài kiểm tra trên tầm tay, lấy đưa cho cô.

"Nhìn xem thử" ông nói.

Minh Hạ cầm lấy bài thi, nhìn kỹ thì phát hiện đây là bài kiểm tra hồi sáng của cô.

Đúng như cô dự đoán, toàn bộ bài thi đạt điểm tuyệt đối 150 điểm, 60 điểm cho câu hỏi trắc nghiệm và 20 điểm cho câu điền chỗ trống, phần giải đề 70 điểm cô không có điểm nào.

Dù không đạt điểm qua môn nhưng dù sao thì lúc đó cô vừa xuyên trở về, còn ở tâm trạng kích động, cô không nộp giấy trắng là khá tốt rồi.

Nói chung đó là một khởi đầu khá tốt, Minh Hạ cảm thấy vậy.

Triệu Kiến Xuân đợi một lúc, thấy Minh Hạ vẫn đứng đó nhìn bài thi, thái độ vẫn như thường ngày một chút thay đổi nhận sai cũng không có, cuối cùng không nhịn được nửa, tức giận nói: "Minh Hạ, em không có gì muốn giải thích với thầy về bài kiểm tra này hay sao?"

Minh Hạ có chút mờ mịt, cúi đầu, ánh mắt rơi vào phần chỉ có đáp án không có quá trình giải đề của cô, một cái "0" đối lập rõ ràng với "60", "20" hai cái đạt điểm tuyệt đối trước đó. Một sự tương phản rõ rệt, lúc này cô chợt nhận ra, rằng thầy có thể đã hiểu lầm điều gì đó.

"Thưa thầy, em xin lỗi, em lỡ ngủ quên trong lúc thi, lại không đủ thời gian nên chỉ viết đáp án mà không viết quá trình giải đề." Cô vội tìm cái lý do.

Tùy rằng, ngủ quên trong phòng thi là sai nhưng so với bị giáo viên hiểu lầm gian lận vẫn tốt.

Thấy Minh Hạ không thừa nhận sai lầm của mình, Triệu Kiến Xuân cuối cùng không kìm được tức giận.

"Ngủ?"

Triệu Kiến Xuân vỗ mạnh xuống bàn, nói với giọng điệu đầy tức giận, trong đôi mắt vẩn đυ.c ẩn chứa sự thất vọng đối với Minh Hạ.

Ông nói: "Ngủ gật vẫn tính được đáp án? Còn mỗi đáp án đều chính xác hết? Minh Hạ, em học tập không tốt, không sao, thầy có thể kiên nhẫn từ từ dạy, nhưng nếu nhân phẩm không tốt, vậy không cứu! Em biết không!"

Minh Hạ không trả lời, bời vì cô biết bây giờ cô có nói gì thì thầy cũng sẽ nghĩ rằng cô đang bao biện cho bản thân.

Kỳ thật cũng trách cô, do buổi sáng vừa xuyên về gặp lúc đang thi lại không muốn nộp giấy trắng, không suy xét hậu quả, liền đáp đúng tất cả các đề, gây ra sự hiểu lầm không cần thiết cho giáo viên.

May mà vừa rồi đi học cô đã đem sách toán tập hai cũng xem xong, và cũng đem tờ ghi toàn bộ công thức toán phổ biến ở cao trung học thuộc.

Hiện tại chỉ cần cô đưa ra chứng cứ chúng minh bản thân có năng lực nhanh chóng giải đề, cũng có thể viết ra chi tiết quá trình giải đề đó, sự thật thắng với hung biện, thì có thể trực tiếp giải quyết vấn đề này.

"Thưa thầy, thành công là do 99% của sự cố gắng và nổ lực cộng với 1% thiên phú." Minh Hạ ngước mắt lên, không chút sợ hãi nào mà đón nhận ánh mắt giận dữ của Triệu Kiến Xuân. "Tuy thời gian em nổ lực không dài, nhưng thiên tài trên thế giới nhiều như vậy, vì sao không thể thêm một người là em? Tất cả đề này thật sự em đều biết làm, cho dù là đề khác em cũng có thể giống bài thi này trực tiếp viết đáp án."