Thật ra An Bạch cũng không phải ngu ngốc, cô đương nhiên biết rõ.
"Ngôn Khanh, hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Ai theo đuổi ai? Nhỏ mọn như vậy làm gì, cậu nói một chút đi!" Làm gì còn tâm trạng đánh tennis, bây giờ An Bạch chỉ có mười vạn câu hỏi vì sao thôi, "Em ấy theo đuổi cậu?"
Suy nghĩ một chút, An Bạch lập tức lắc đầu, Kiều Ý là một diễn viên không có danh tiếng gì, xét các điều kiện khác, người ưu tú hơn em ấy có rất nhiều, mà người theo đuổi Thẩm Ngôn Khanh có thể tính toán theo đơn vị của đội bóng cũng nên, An Bạch thật sự không nghĩ ra, Kiều Ý làm sao trổ hết tài năng bên cạnh một đống đối thủ như vậy.
"Cậu theo đuổi em ấy hả?" Vậy càng không thể...
An Bạch không thể tưởng tượng, trên thế giới này lại tồn tại một người có thể để Thẩm Ngôn Khanh bỏ giá chủ động tới làm thân.
Về vấn đề ai theo đuổi ai này, sau khi An Bạch suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô cũng có được đáp án, hai người đến được với nhau cũng quá kì lạ. Trước đó cô còn trêu Kiều Ý và Thẩm Ngôn Khanh là tình nhân, không ngờ lại thành sự thật!
"OMG!" Thẩm Ngôn Khanh còn chưa nói câu nào, trong đầu An Bạch đã suy diễn đủ thứ.
"Cậu im miệng cho mình." Thẩm Ngôn Khanh cảnh cáo An Bạch mới có thể nghe điện thoại.
"Tình yêu ơi, sao chị nghe chậm thế."
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nũng nịu của Kiều Ý, khiến người nghe nổi cả da gà, nhưng Thẩm Ngôn Khanh cũng đã nghe quen, cô ấy liếc qua An Bạch lại làm như không có chuyện gì đáp: "Bây giờ tôi có việc bận, tôi sẽ gọi lại cho em sau."
Vậy mà lại phát cơm chó cho cô, vì Thẩm Ngôn Khanh đã như vậy nên An Bạch cũng không kiêng dè gì nữa, cô cao giọng trực tiếp giao lưu với Kiều Ý: "Kiều Kiều, chị An An đây, em đóng phim nhớ chú ý nghỉ ngơi đừng để vị kia nhà em lo lắng ăn ngủ không yên..."
Kiều Ý không ngờ lại nghe thấy tiếng của An Bạch, cô còn nghĩ An Bạch nói thật, "Khanh Khanh, chị không cần lo lắng, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Sau một hồi lâu Kiều Ý mới hỏi lại Thẩm Ngôn Khanh, "Ngôn Khanh... Chị nói chuyện của chúng ta... nói với Ann?"
"Tối nay sẽ nói với em."
"Vâng, em sẽ nhớ chị!"
Sau khi tắt điện thoại, tâm trạng của Kiều Ý khá phức tạp, lần đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh công khai quan hệ của hai người với người khác, nhưng dù sao đi nữa cô cũng rất vui vẻ, Kiều Ý luôn cảm thấy tình yêu ngầm là lựa chọn tốt nhất để duy trì mối quan hệ của cô với Thẩm Ngôn Khanh.
Cô yêu Thẩm Ngôn Khanh, cô thật sự muốn ở cạnh người phụ nữ ấy cả đời, nhưng cô sợ, sợ một ngày mối quan hệ của hai người lộ ra ngoài cũng là khi tình cảm phải kết thúc. Tình yêu không công khai rồi sẽ có một ngày bị phát hiện, vậy lúc đó sẽ ra sao? Trước kia Kiều Ý luôn trốn tránh vấn đề này, hiện tại cô muốn đối mặt với nó.
Dù hai người có thể ôm nhau nói yêu nhau, có thể không nhịn được khi lên giường nhưng Kiều Ý lại cảm thấy cô ở bên Thẩm Ngôn Khanh như giống như những khối xếp chồng lên nhau, càng xếp cao càng dễ đổ.
Cảm giác an toàn, cô dường như chưa bao giờ có được cảm giác an toàn thực sự khi ở bên Thẩm Ngôn Khanh.
Buổi tối.
Thẩm Ngôn Khanh gọi lại cho Kiều Ý, rõ ràng cảm nhận được tâm tình của cô thay đổi, hình như có chút chán nản, giọng nói yếu ớt, Thẩm Ngôn Khanh tưởng rằng chuyện buổi chiều An Bạch khiến cô không vui nên nói: "Phía An Bạch em không cần lo lắng, cậu ấy..."
Kiều Ý không muốn nghe cô ấy an ủi, Thẩm Ngôn Khanh càng đảm bảo mối quan hệ của họ sẽ không bị bại lộ, cô càng cảm thấy bất an.
"Em không muốn đóng phim nữa."
Kiều Ý cố lấy hết can đảm mới dám nói, cô từng cho rằng đóng phim là giấc mơ cô theo đuổi cả đời, nhưng đây lại không phải lần đầu tiên cô nói ra lời như vậy.
Buột miệng thốt ra một câu đã kéo suy nghĩ của Kiều Ý đi mất, cô nhớ lúc ấy cô quật cường ở Ôn Văn: "Chị Ôn, nếu từ bỏ đóng phim, nếu rời khỏi cái giới này thì chúng ta có thể ở bên nhau không?"
Ôn Văn không trả lời cô nhưng lại dùng hành động tàn nhẫn nhất làm đáp án, lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu, Kiều Ý cứ vậy mà bị vứt bỏ. Năm đó cô học hút thuốc, yêu say rượu, bị chủ cũ phong sát, gièm pha không ngừng, cuối cùng vẫn nhờ "ông bố có tiền" của cô thu thập tình hình rối rắm ở phía sau. Diệp Hoài Tông bắt cô ký hợp đồng với Thụy cũng không phải không có nguyên nhân.
Có đôi khi Kiều Ý cảm thấy không nên quá hận Diệp Hoài Tông, nếu không phải ông để Thụy Đạt "cứu vớt" cô thì cũng cũng không thể tưởng tượng nổi tinh thần cô sẽ sa sút tới mới nào.
Sau khi chia tay với Ôn Văn và trả thành sâu gạo của nhà họ Diệp, mỗi ngày Kiều Ý đều cười, cô dùng thái độ bất cần đời để ngụy trang bản thân nhưng chẳng có ngày nào vui vẻ, cô bắt đầu thường xuyên tới cô nhi viện, nơi đó cô có thể nhìn thấy bóng dáng thời thơ ấu của mình, ít nhất đó là khoảng thời gian cô có ít ký ức không vui nhất, mãi cho tới khi gặp Thẩm Ngôn Khanh thì cuộc sống của Kiều Ý mới có nhiều thay đổi.
Vốn dĩ cho rằng sẽ không yêu ai nữa nhưng sau thời gian tiếp xúc với Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý dần dần tìm lại cảm giác tim loạn nhịp. Không giống sự mơ màng hồ đồ khi trước, cô bắt đầu có thứ để chờ mong, trái tim đầy sẹo mong muốn có thể theo đuổi một người tưởng như không thể. Kiều Ý biết chỉ cần chạm vào một chút là có thể vỡ tan nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
Kiều Ý phải mất vô số đêm nước mắt mới có đủ can đảm để theo đuổi Thẩm Ngôn Khanh. Cô vốn không phải người lì lợm, khả năng nhẫn nại cũng có hạn, buồn cười chính là mọi người đều nghĩ cô mình đồng da sắt, ngay cả dì Băng cũng cảm thấy như vậy... Có lẽ Thẩm Ngôn Khanh cũng nghĩ như thế.
Khi yêu một người, bạn sẽ cống hiến hết mình cho người đó, Kiều Ý muốn chiếm hữu thì cô lại sợ mất cô ấy bấy nhiêu. Dường như Thẩm Ngôn Khanh đã chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của cô.
Nếu lại bị vứt bỏ một lần nữa thì Kiều Ý sẽ không chịu nổi, cô không thể...
"Em không muốn đóng phim nữa."
Kiều Ý nói lại, 5 năm trước cô đã nói với Ôn Văn như vậy để thử cô ấy, hôm nay cô nói với Thẩm Ngôn Khanh là lời thốt lên từ đáy lòng, chính là loại nói được làm được.
"Xảy ra chuyện gì sao, có phải ở đoàn phim không vui hay không?"
Câu nói không lý do của Kiều Ý khiến Thẩm Ngôn Khanh rơi vào trầm tư, hai người đều không hề hiểu đối phương mà chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời, cái gọi là cảm giác để ở bên nhau, liệu có phải hai người nghĩ mọi chuyện quá đơn giản?
"Tiểu Ý, có phải em có chuyện muốn nói với tôi không." Đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy Kiều Ý muốn nói điều gì đó, điều mà trước đây chưa từng nói. Mặc dù họ đã ở bên nhau một thời gian nhưng bấy lâu nay chẳng ai mở lòng theo đúng nghĩa.
Tình yêu không dựa vào câu "tôi yêu em" là có thể duy trì.
"Ngôn Khanh, em muốn ở bên cạnh chị, muốn nhìn thấy chị mỗi ngày, ôm chị vào buổi tối, cùng ăn, cùng đi dạo, cùng xem phim, chị có biết không?" Kiều Ý chưa từng nói với Thẩm Ngôn Khanh về suy nghĩ thật của cô, "Em sợ mất đi chị, sợ chị không cần em, không nhìn thấy chị em rất sợ hãi..."
Thẩm Ngôn Khanh không nghĩ tới Kiều Ý sẽ thiếu cảm giác an toàn như vậy, thậm chí bây giờ cô còn đã bật khóc. "Kiều Ý, em không tin tưởng tôi vậy sao? Tôi không biết hôm nay em làm sao, tôi cũng không cảm thấy hai việc này xung đột với nhau, sao em lại từ bỏ việc đóng phim chứ?"
Thẩm Ngôn Khanh chú ý vào trọng điểm là không muốn đóng phim, điều này khiến lòng Kiều Ý chợt lạnh.
Các góc cạnh của Kiều Ý dường như được mài giũa, Thẩm Ngôn Khanh thậm chí cảm thấy cô trở nên xa lạ, không nhìn được sự tàn bạo khi đóng phim hay sự bướng bỉnh khi gây rắc rối cho nhà họ Diệp.
Đối phương không trả lời câu hỏi này, nhưng Thẩm Ngôn Khanh đã biết câu trả lời của cô, "Kiều Ý, tôi không phải toàn bộ của em, em cũng không phải tất cả của tôi, nhưng tôi yêu em, em hiểu được không?"
Thẩm Ngôn Khanh không hy vọng Kiều Ý sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình trong mối quan hệ với cô ấy, cái giá phải trả cho việc yêu một người theo cách này là quá đắt.
"Chị là tất cả của em, lòng em không còn gì khác, nếu em không ở trong giới này thì chúng ta có thể yêu nhau như những cặp đôi bình thường. Ngôn Khanh, chúng ta công khai được không..."
Kiều Ý nói chuyện không hề suy nghĩ, trong đầu cô là một mảnh hỗn độn, vậy mà lại đưa ra ý tưởng công khai.
"Kiều Ý, em có thể trưởng thành một chút hay không, em đã nghĩ tới hậu quả chưa?" Sự nghiệp của Kiều Ý mới bắt đầu khởi sắc, Sầm Văn cũng mới sống lại, cho dù muốn công khai cũng không phải lúc này.
"Em đã nghĩ tới rồi! Em yêu đóng phim nhưng em yêu chị hơn, em có thể từ bỏ mọi thứ vì chị."
Kiều Ý vốn cho rằng lời này có thể khiến Thẩm Ngôn Khanh cảm động, nhưng cô không ngờ lại chọc giận Thẩm Ngôn Khanh, cô hiếm khi nghe thấy Thẩm Ngôn Khanh nói chuyện với giọng thế này, hình như thật sự tức giận rồi.
Cô nói cô đã cân nhắc, nhưng thực ra cô chỉ nghĩ đến bản thân mình, Thẩm Ngôn Khanh lần đầu tiên mất bình tĩnh với cô.
"Vì tôi? Đây chỉ là một cái cớ khoa trương cho sự ích kỷ của em thôi. Kiều Ý, xin em hãy bình tĩnh, có thể em sẽ thấy rằng tôi không quan trọng như em nghĩ đâu."
Cuộc gọi kết thúc.
Kiều Ý không hiểu cô đã nói gì sai, khi yêu một người, trong lòng chỉ có cô ấy, điều này là sai sao?
Trong đầu cô chỉ có một câu hỏi: Thẩm Ngôn Khanh không muốn come out, giống như Ôn Văn năm đó, cô ấy chỉ gặp dịp thì chơi thôi sao?
Đáng tiếc, trong trò chơi này, Kiều Ý lại trả giá bằng chân tình.
Một mình cô khóc không kiềm chế được, cô không làm được, cô không bình tĩnh được, Thẩm Ngôn Khanh cho rằng ai cũng giống vậy sao?
Thẩm Ngôn Khanh nhéo nhéo mũi cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ấy còn chưa hoàn toàn bình tâm sau cuộc điện thoại với Kiều Ý, vừa rồi cô ấy có nói lời hơi gay gắt, nhưng cô ấy không muốn nhìn thấy Kiều Ý hoàn toàn mất phương hướng, con người ai cũng phải trưởng thành.
Thời gian trôi qua, hai người ngầm cắt đứt liên lạc, hàng ngày ngoài việc quay phim, lúc rảnh rỗi cô liền nằm trong khách sạn, từ chối mọi hoạt động giải trí và chỉ nghĩ về những gì Thẩm Ngôn Khanh nói.
"Chị Kiều, tối nay chị không đến dự tiệc à?"
Phụng Sa còn chăm chỉ hơn cả trợ lý của cô, Kiều Ý dựa vào giường đọc kịch bản, cô lười biếng trả lời: "Không đi, chị hơi đau đầu."
"Bị choáng ạ? Có nghiêm trọng không, chị có cần đi bệnh viện không? Chị Kiều, em đi mua thuốc cho chị nhé?"
Đậu Bích giật lấy điện thoại di động của Phụng Sa rồi lập tức tắt máy, "Chị Kiều, chị Kiều chị Kiều, cô có biết cô là trợ lý của ai không?! Sau này còn dám gọi điện thoại cho họ Kiều đó, tôi thấy một lần đánh cô một lần." Nói xong Đậu Bích vỗ vào đầu Phụng Sa một cái.
Kiều Ý không chỉ cướp đi sự chú ý của cô ta trên phim trường mà còn đào luôn trợ lý của cô ta đi, Đậu Bích còn có thể tươi cười với cô sao? Nói không hề ngoa, bây giờ Đậu Bích đang đi qua cầu cũng không nhịn được dẫm mạnh hai cái, "Dẫm chết họ Kiều nhà cô."
Đậu Bích cũng chỉ là nói thôi, Phụng Sa cũng quen với thói đó của cô ta.
"Chị Ôn!" Bỗng dưng hai mắt Đậu Bích sáng lên, cô ta nâng ly sâm panh và đi tới trước mặt một người phụ nữ mặc váy tím.
Tuổi tác của Ôn Văn luôn là một điều bí ẩn, trong giới có tin đồn rằng cô ấy đã ngoài ba mươi, nhưng tuổi thật của cô ấy vẫn chưa ai biết được, vài năm ở ẩn đã để lại dấu vết thời gian trên khuôn mặt cô ấy.
Sau khi trở lại, vẻ kiêu ngạo của Ôn Văn không còn nữa, dung mạo không còn như xưa, không còn lộng lẫy như trước nữa mà trông có vẻ hơi hốc hác.
"Chị Ôn, em vẫn luôn thích chị."
Công ty luôn nói với truyền thông rằng trước 18 tuổi Đậu Bích đều ở Mỹ, đáng tiếc Đậu Bích không giữ miệng đã hoàn toàn hủy diệt ngụy tạo của công ty.
Ôn Văn mỉm cười nói mấy câu với Đậu Bích, cô ấy hỏi: "Em có thấy Kiều Ý không?"
Đêm nay hai đoàn phim liên hoan giao lưu, Đậu Bích nghe thấy Ôn Văn hỏi tới Kiều Ý liền không vui.
Sức hấp dẫn của Kiều Ý rốt cuộc lớn tới mức nào khiến cho cả ảnh hậu ở bên cạnh cũng phải hỏi tới.
"Chị Ôn biết cô ấy sao?"
"Trước kia từng hợp tác."
"Chị Kiều hôm nay hơi đau đầu nên không tới..." Phụng Sa tiến lên nói xen vào., dù sao cách đây vài năm Ôn Văn là nhân vật cấp bậc ảnh hậu, ngốc được nói chuyện với cô ấy cảm thấy rất vinh hạnh.
"Em ấy ở đâu?"