Chương 46: Thất tình lục dục

"Đi lên trên giường..."

Không phải nghe lầm, Kiều Ý còn chưa kịp hòa hoãn từ nụ hôn kia, hô hấp dồn dập khiến ngực cô phập phồng lên xuống.

Thẩm Ngôn Khanh chưa từng dùng sức hôn cô như vậy, Kiều Ý thậm chí còn cảm nhận được cô ấy gấp không dằn xuống được, đã quen đơn phương chủ động bỗng dưng đối phương có hành động như vậy khiến Kiều Ý như gặp ảo giác.

Nháy mắt Thẩm Ngôn Khanh đã đè Kiều Ý lên tường hôn nồng nhiệt. Cô ấy chưa từng có cảm xúc nồng nhiệt như vậy, xúc động đến mức hành động không qua suy nghĩ, động tác chỉ theo bản năng nguyên thủy và mong muốn của cơ thể.

Dùng hai từ để miêu tả chính xác đó là: du͙© vọиɠ.

Dần dần xúc động cũng bình ổn lại.

"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"

Một bàn tay Thẩm Ngôn Khanh chạm vào nửa bên mặt của Kiều Ý, ánh mắt đảo xuống đôi môi bị cô ấy hôn tới sưng đỏ, đồng thời tìm ra lý do chính đáng cho sự "đói khát" vừa rồi của mình:

"Con người có thất tình lục dục là chuyện rất bình thường."

"Không không không... Em không nói là không bình thường, em thích chị như vậy... Tốt nhất là hơn như vậy một chút cũng được!"

Nửa tháng không gặp, công lực nói hươu nói vượn của Kiều Ý lại tăng lên không ít, từ trước tới giờ đều là bộ dáng không đứng đắn, "Tôi thấy em là thiếu phạt."

"Khanh Khanh... Đừng nói nữa." Kiều Ý duỗi tay che miệng Thẩm Ngôn Khanh, cô không để cô ấy nói chuyện, lúc này không ai nói gì, bầu không khí lại càng tốt hơn.

Một tia nắng chiều chiếu qua cửa sổ, mặt trời sắp lặn, lá cây xào xạc trong gió, đầu hè yên tĩnh và chút nóng bức đã đến.

Kiều Ý vốn đã cảm thấy nóng nực và khô khan, tuy trời đã sắp hoàng hôn nhưng trong phòng lại rất sáng, ánh nắng và bóng cây phản chiếu quang cảnh lãng mạn, đây mới chính xác là thế giới hai người, cũng không cần quá mức chỉ cần ôm nhau là đủ.

"Khanh Khanh..."

Kiều Ý buông tay, chậm rãi phủ lên môi cô ấy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, từ tai tới cằm của Thẩm Ngôn Khanh đều rất mẫn cảm, Kiều Ý thích dùng chóp mũi cọ xát nơi ấy, cọ cọ vào tai như có thể tăng thêm sự ái muội, khẽ liếʍ tai cô ấy rồi lại ngậm vành tai người ra ta như khıêυ khí©h.

"Tiểu Ý... Chúng ta đi lên..."

Thẩm Ngôn Khanh bị bắt ngẩng đầu để Kiều Ý vùi đầu vào cổ cô ấy, để cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô ấy.

"Nghe lời..." Thẩm Ngôn Khanh đẩy cô ra, thì thầm những lời nhẹ nhàng khiến Kiều Ý muốn ngừng mà không được, cô còn không kịp điều chỉnh hô hấp.

Trong giọng nói của Kiều Ý tản ra vô vàn ái muội, "Ừm, vậy chúng ta lên giường, Khanh Khanh, em không nhịn được..."

Mới vừa lên tới tầng hai, chưa tới phòng ngủ, Kiều Ý không chờ được liền đứng ở hành lang ôm cổ Thẩm Ngôn Khanh, bắt đầu dây dưa hôn môi với cô ấy. tay chân luống cuống gỡ đi từng tầng trói buộc trên người cô ấy. Càng nóng vội thì tay chân càng vụng về, suýt chút nữa đã xé rách quần áo.

"Tiểu sắc quỷ... Đi vào trước..."

Kiều Ý căn bản không nghe lời, cô mạnh mẽ cởϊ qυầи áo Thẩm Ngôn Khanh, ngậm lấy môi cô ấy hôn say đắm, hơi thở ngày càng nặng nề.

"Chỉ cần chị nói chuyện... Em liền cảm thấy chị đang quyến rũ em..."

Hành lang nhỏ, quần áo vương vãi khắp sàn, Thẩm Ngôn Khanh vươn tay định mở cửa phòng ngủ, nhưng Kiều Ý lại áp cô ấy lên cửa hôn không rời, hai người cởi đến mức chỉ còn nội y và qυầи ɭóŧ, da thịt cọ xát để thân thể nóng lên.

Tay Kiều Ý xoa phần lưng trơn bóng của Thẩm Ngôn Khanh, ôm cô ấy chặt hơn, để ngực mình đè lên nơi mềm mai tương tự của đối phương. Sau đó cô chậm rãi nhấc nhân, dùng đầu gối đưa vào giữa hai chân Thẩm Ngôn Khanh, mảnh đất tư mật kia hình như đã...

"Đừng lộn xộn."

Không lộn xộn thì lăn giường kiểu gì.

Trong khi sự chú ý của Thẩm Ngôn Khanh tập trung vào giữa hai chân, Kiều Ý nhanh tay cởi bra của cô ấy, gỡ xuống chướng ngại vật cuối cùng trên cơ thể cô ấy.

"Khanh Khanh, dáng người của chị đẹp quá!" Kiều Ý nói, một bàn tay chạm vào, lòng bàn tay phủ lên nơi mềm mại ấy, tay khác không tự chủ được kéo qυầи ɭóŧ của cô ấy.

Cửa, "xoạch", mở ra.

Chị ấy đúng là người phụ nữ không thú vị, ai nói lăn giường nhất định phải ở trên giường chứ!

Nhưng Kiều Ý lại cảm thấy Thẩm Ngôn Khanh chậm rãi thay đổi, vốn cho rằng cô ấy sẽ thích tình yêu thuần khiết như Plato, xem ra trong thâm tâm mỗi người đều có một loại xúc động muốn theo đuổi, ngay cả Thẩm tổng cũng không ngoại lệ.

Cho dù hai người đã ôm nhau ngã xuống giường, Thẩm Ngôn Khanh cũng có thể tại thời khắc mấu chốt thốt lên câu nói mất hứng: "Đi tắm... Trước đã..."

Quả nhiên là Thẩm tổng, làʍ t̠ìиɦ cũng phải theo quá trình.

"Em muốn cùng chị."

"Không được, em chờ đi."

Kiều Ý tỏ vẻ đây là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.

"Lần đầu tiên của chúng ta cũng vậy..."

Kiều Ý ôm Thẩm Ngôn Khanh từ đằng sau, hai người dán chặt vào nhau, thân thể dần dần được tưới ướt, nước cũng vừa đủ ấm.

"Khanh Khanh chị có nhớ lúc đấy chị làm gì với em không?"

Kiều Ý đã nhiều lần nhớ lại cảnh tượng đó, có chua xót cũng có ngọt ngào.

"Lúc ấy chị không cho em đi... Còn..."

Còn chủ động hôn em. Chính trong khoảnh khắc đó, Kiều Ý mới hiểu được cô đối với Thẩm Ngôn Khanh không chỉ là hảo cảm.

"Nhớ rõ." Thẩm Ngôn Khanh xoay người, thay Kiều Ý xoa bọt nước trên mặt, nhìn thấy vết thương trên người cô lại càng đau lòng, "Lúc ấy tôi biết đó là em."

"Tôi vẫn nhớ rõ. tiểu sắc quỷ nhà em nhân cơ hội lợi dụng tôi, có đúng không?" Thẩm Ngôn Khanh theo thói quen nhéo mặt Kiều Ý, sau đó cong khóe miệng cười.

Cô ấy cười khiến tâm Kiều Ý cũng nhộn nhạo theo.

"Chị biết không? Khi đó em nghĩ chúng ta sẽ ở bên nhau, bởi vì em cảm thấy chị thích em."

"Miệng lưỡi trơn tru..."

"Không... Đây mới là miệng lưỡi trơn tru!" Kiều Ý tìm thấy môi cô ấy trong làn hơi nước, tiếp tục nụ hôn ngọt ngào mà cô chưa kịp hoàn thành trong hành lang.

Hai đôi môi gặp nhau, đầu lưỡi linh hoạt của Kiều Ý trượt vào trong miệng Thẩm Ngôn Khanh, dục cầu cực độ bất mãn, đầu lưỡi liên tục đảo quanh khoang miệng đối phương, liên tục trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại kia, cô muốn dùng sức hôn để thuyết minh cái gì mới gọi là "miệng lưỡi trơn tru".

Kiều Ý nhẹ nhàng cắn một cái trên đầu vai của người kia, "Em muốn làm lại chuyện lén lút đêm đó... Làm một lần quang minh chính đại, có được không chị?"

"Tôi nói em đừng theo vào, em nghe lời tôi sao?"

Thẩm Ngôn Khanh sờ đầu cô, "Nghe lời, ra ngoài chờ tôi, rất nhanh thôi!"

"Vâng!"

Một phút, ba phút, mười phút trôi qua...

Kiều Ý thực sự cảm thấy mệt mỏi, ngày hôm qua sau khi xuống máy bay, cô không dừng lại mà lập tức chạy đến gặp Thẩm Ngôn Khanh, mà lời nói của dì Băng đêm qua để cô không khỏi suy nghĩ, một đêm ngủ không ngon.

Vốn dí cảm thấy không sao nhưng vừa ngã lên chiếc giường mềm mại liền cảm thấy mí mắt rất nặng, cô ôm một chiếc gối đầu mềm mại trong ngực, mùi hương quen thuộc giống như ôm Thẩm Ngôn Khanh.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn còn đó, như một bài hát ru, Kiều Ý nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười.

Khi Thẩm Ngôn Khanh từ phòng tắm bước ra, Kiều Ý đang khỏa thân cuộn tròn bất động trên giường, trong tay ôm gối, cứ vậy mà ngủ không đắp chăn, không sợ bị cảm lạnh.

"Tiểu Ý..." Thẩm Ngôn Khanh đang muốn đắp chăn giúp cô nhưng Kiều Ý lại giữ chăn rất chặt, cô ấy không còn cách nào chỉ có thể đánh thức cô: "Cẩn thận bị cảm lạnh."

Kiều Ý chỉ mới chợp mắt, ngủ nông, tiếng gọi nhẹ nhàng của Thẩm Ngôn Khanh vang lên liền tỉnh, nhưng vẫn hơi choáng.

"Có phải đóng phim mệt mỏi hay không?" Thẩm Ngôn Khanh dỗ Kiều Ý chui vào chăn, đắp chăn cho cô, "Mệt mỏi thì ngủ một giấc, không cần cậy mạnh."

Trong phòng quá sáng, Thẩm Ngôn Khanh muốn đi kéo rèm, nhưng Kiều Ý lại giữ chặt tay cô ấy.

"Đừng đi..." Kiều Ý lấy lại mười hai phần tinh thần, bật dậy, "Em không mệt."

Thẩm Ngôn Khanh cũng ngồi ở trên giường, cô ấy nhẹ nhàng vén tóc bên trán Kiều Ý, "Không đi, tôi đi lấy thuốc."

"Thuốc? Thuốc gì ạ?"

"Em không yêu quý bản thân một chút sao?" Thẩm Ngôn Khanh kéo cánh tay Kiều Ý giơ lên trước mặt cô, "Em nhìn đi, thành cái gì rồi!"

"A a... Đau đau đau... Chị nhẹ một chút..."

Kiều Ý thật là đã đánh giá quá cao thủ pháp mát xa của Thẩm Ngôn KHanh. cô ấy bôi thuốc gì chứ, đây là ngược đãi.

"Khanh Khanh, hay chị để em tự làm đi..."

"Em còn biết đau à? Diễn tới mức không cần mạng nữa, lúc ấy liệu có biết đau không?" Thẩm Ngôn Khanh lên tiếng dạy dỗ cô mới giảm bớt lực trên tay, nhẹ nhàng xoa bóp, "Tôi đã nói em đừng cậy mạnh, em, cái đứa nhỏ này... Em có thể để người ta bớt lo một chút không?"

Giọng điệu này giống y hệt dì Băng.

Kiều Ý ngoan ngoãn nằm, Thẩm Ngôn Khanh giúp cô bôi thuốc sau lưng, từ trên xuống dưới, tới khi bôi thuốc xong, tay cô ấy không tự chủ được vuốt ve bả vai gầy gò của Kiều Ý... Ánh mắt dịu dàng, bắt đầu cảm thấy tâm tình lại xao động.

Đối với loại vuốt ve này, Kiều Ý rất nhạy cảm, thần kinh của cô căng chặt, cô không biết bước tiếp theo Thẩm Ngôn Khanh sẽ làm gì, nhưng lại vô cùng chờ mong.

Sau một hồi lâu yên lặng.

"Được rồi, em ngủ đi."

Thẩm Ngôn Khanh nhắm mắt lại, không đến một giây, đầu óc lại trở về trạng thái thanh tỉnh, cô ấy giúp Kiều Ý đắp chăn đàng hoàng.

***

Tình huống này, Kiều Ý không đoán được, cô chờ Thẩm Ngôn Khanh chủ động một chút tại sao lại khó như vậy? Vừa rồi ở dưới lầu, rõ ràng đã không kìm lòng nổi, nhưng tại sao sau khi tắm rửa xong lại như không có gì xảy ra.

"Nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng." Tuy rằng Kiều Ý gật đầu nhưng lại kéo tay Thẩm Ngôn Khanh không buông.

"Ngủ đi."

"Vâng." Vẫn tiếp tục nắm tay không buông.

Thẩm Ngôn Khanh nhấc chăn nằm cạnh Kiều Ý, Kiều Ý cũng rất tự nhiên chui vào ngực cô ấy, tính giác ngộ của Thẩm tổng cũng không kém.

"Lên giường làm gì ạ?" Kiều Ý ngẩng đầu, chóp mũi cọ vào vị trí tương tự của đối phương, dùng chiêu cuối cùng, cô giả ngu hỏi: "Vừa rồi bên dưới chị nói là... Chúng ta đi lên giường..."

Lúc này tay Kiều Ý từ hôm chuyển qua đùi Thẩm Ngôn Khanh, lại chui vào trong áo dài tắm, ngón tay lang thang dọc theo mép qυầи ɭóŧ đến vùng tam giác của cô ấy, "Khanh Khanh..."

Kiều Ý hơi nghiêng đầu về phía trước, không vội vàng hôn lên môi cô ấy, giống như đang nếm một món ngon, cảm giác hôn cô ấy quá tuyệt vời khiến cô cảm giác như đi trong mây, toàn thân rơi vào trạng thái lâng lâng.

Thẩm Ngôn Khanh đáp lại nụ hôn của cô, lại dựa vào Kiều Ý để cởi đi áo tắm trên người, rõ ràng cảm nhận được ngón tay Kiều Ý bắt đầu dự mưu xâm nhập vùng cấm.

Kiểu Ý vẫn ở trong ngực cô ấy, nhưng phạm vi cử động của tay cô dần dần tăng lên, từng bước một, sau khi nán lại bên lề con đường kia, ngón tay từ từ vào trong.

Thở dốc, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc.

Kiều Ý thậm chí còn thở gấp gáp hơn cả Thẩm Ngôn Khanh, bên dưới cô gần như "quân tan lính rã", nhưng Thẩm Ngôn Khanh... Lại không được như mong muốn.

Quyến rũ, tiếp tục quyến rũ, Kiều Ý trực tiếp hất chăn ra, thân thể đột nhiên lộ trong không khí có hơi lạnh, nhưng rất nhanh hai cơ thể lại cọ xát vào nhau, lại bắt đầu khô nóng.

"Chị ơi..."

Kiều Ý thay đổi tư thế, cô ôm Thẩm Ngôn Khanh từ sau lưng, một chân chen vào giữa hai chân thon dài của Thẩm Ngôn Khanh, khẽ đẩy lên trên, đùi để ở vùng đất cấm, nhẹ nhàng cọ xát. Đầu lưỡi cũng phối hợp với động tác dưới chân, lưỡi liếʍ qua lại đều đặn dọc theo vành tai cô ấy, Kiều Ý đặt tay lên ngực cô ấy không ngừng nhào nặn.

"Chị à... Không cần chịu đựng."

Mỗi lần gọi "chị", Kiều Ý đều cảm nhận được cơ thể Thẩm Ngôn Khanh căng thẳng, xưng hô trên giường như vậy hình như càng có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của cô ấy.

Thẩm Ngôn Khanh nhắm hai mắt hưởng thụ tiếp xúc thân mật, không thể phủ nhận kỹ thuật của Kiều Ý nhẹ nhàng mà uy lực, không hề thô bạo như lần trước.

Kɧoáı ©ảʍ lần lượt đánh úp, thân thể Thẩm Ngôn Khanh tự giác phối hợp với sự luận động của ngón tay Kiều Ý.

"Ưʍ... A... Tiểu sắc quỷ, em chậm một chút..." Thẩm Ngôn Khanh không nhịn nổi, Kiều Ý lại bắt đầu không biết nặng nhẹ.

Cô thích nhìn biểu cảm thỏa mãn của cô ấy, tới khi cánh tay tê nhức Kiều Ý cũng không chịu buông tha cho cô ấy.

Kiều Ý ngồi quỳ ở trên giường, gấp không chờ nổi mà nâng chân Thẩm Ngôn Khanh đặt lên vai mình, cô cúi đầu bắt đầu tiến công lần nữa...

"Có mệt không?" Thẩm Ngôn Khanh ôm vai Kiều Ý, lúc này cơ thể hai người đầy mồ hôi, Kiều Ý cũng thấm mệt.

"Không mệt!"

"Tiểu Ý, có phải rất khó chịu không?" Thẩm Ngôn Khanh nhẹ nhàng xoay người, đưa tay đặt ở thân dưới Kiều Ý, đã ướt đẫm, đùi trong cũng trơn trượt vô cùng!

Thẩm Ngôn Khanh biết, lúc này Kiều Ý cần cô ấy, cho dù khó chịu như vậy vẫn luôn không nói, ngày cả ở phương diện này cũng muốn thể hiện sao?!

"Đau liền nói cho tôi, được không?"

"Vâng!" Gương mặt Kiều Ý phiếm hồng, cảm giác thỏa mãn lan ra toàn thân, cô thay Thẩm Ngôn Khanh vén tóc ra sau tai, "Khanh Khanh, đừng dừng lại, dùng sức một chút!"

Dứt lời, cô liền hôn môi Thẩm Ngôn Khanh...

Mỗi lần Thẩm Ngôn Khanh chủ động hôn môi đều khiến lửa trong thân thể Kiều Ý cháy lan ra đồng cỏ. Nụ hôn của cô ấy dừng trên mặt, trên môi, trước ngực...

Xuống chút nữa chính là...

Hai người trên giường điên cuồng đưa nhau một lần, lại một lần lêи đỉиɦ núi.

"Em yêu chị."

"Tôi yêu em."

***

Tắm rửa xong, ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Nhưng Kiều Ý cũng không có giấc mơ đẹp, khoảng 12 giờ đêm cô tự nhiên tỉnh giấc, rời khỏi l*иg ngực Thẩm Ngôn Khanh...

"Tiểu Ý, làm sao vậy?"